Vị cô nương Bắc Tề kia không nhận ra đối phương là ai, còn tưởng rằng lại là
một tên hủ nho nói những lời khiêu khích. Cô cười lạnh nói: "Cô nương ta đây
đứng không đổi tên, đi không đổi họ. Họ Vệ tên Anh Ninh. Các ngươi có gì
muốn chỉ giáo?"
"Vệ Anh Ninh?" Người trẻ tuổi kia nhìn cô gái thanh tú kia, ánh mắt sáng bừng
lên, liên hệ với tin tức gần đây nhận được, cùng với mục đích của Lang Đào khi
đi xuống phương Nam, y lập tức hiểu ra vì sao cô gái này lại tức giận như vậy.
Y quay sang hỏi Lang Đào: "Đồ đệ của ngươi à?"
Lang Đào mỉm cười gật đầu một cái.
Người trẻ tuổi nhức đầu hỏi: "Cô ấy là muội muội của Vệ Hoa à?"
Lang Đào lại tiếp tục gật đầu, cảm thấy buồn cười, chuẩn bị xem người trẻ tuổi
trước mặt sẽ giải quyết việc này như thế nào.
Chẳng ai ngờ được rằng, chàng trai trẻ tuổi kia chỉ phát ra một tiếng "Ồ", sau đó
không còn hỏi thêm điều gì nữa. Y quay hướng về phía cô nương tên Vệ Anh
Ninh, nói với giọng ôn hòa: "Xét thấy tình huống không gây ra hậu quả nghiêm
trọng, ngươi để thanh kiếm kia lại đây, ta sẽ bỏ qua cho ngươi lần này."
Để lại kiếm? Vệ Anh Ninh tức giận, Thiên Nhất đạo rất chú trọng sư thừa,
thanh kiếm bên hông đều là được sư phụ ban cho, người ta thường nói rằng
"Người còn, kiếm còn. Người mất, kiếm cũng mất", làm sao có thể tùy tiện bỏ
lại được?
Cô cười lạnh nói: "Ngươi là ai mà dám nói năng kiêu ngạo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/767061/chuong-753.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.