Dương Vạn Lý gương mặt ngăm đen, mặc trên người bộ áo vải thô, đang nhíu
chặt lông mày đứng trong lán trúc. Tuy tình hình hiện tại không đến nỗi tệ,
nhưng lũ lụt mùa thu mới là đáng sợ nhất. Còn hắn đang gánh trên vai trọng
trách từ môn sư của mình, phải âm thầm giám sát việc vận chuyển bạc đến nơi
này, do đó áp lực tinh thần vô cùng nặng nề.
Mà muốn nhanh chóng chữa đê phân luồng, tuy hắn không hiểu về mấy việc
như thế này nhưng cũng sẵn lòng buông bỏ thân phận, tự thân chấp hành. Sau
nhiều ngày phơi bình dưới nắng gắt, cuối cùng cũng đã tẩy sạch chút khí chất
thư sinh cuối cùng trên người vị môn sinh Phạm thị này, biến hắn thành một vị
quan viên thực sự.
Trên con đê, có vài người từ xa đi tới, trông dáng dấp đó chắc là các quan viên
được phái đến làm việc tại địa phương khác.
Những người kia còn cách xa, đã bắt đầu hò hét về phía lán trúc.
Dương Vạn Lý buông vạt áo xuống, lau mồ hôi trên mặt, nhìn về phía đó với vẻ
nghi hoặc, cuối cùng nhận ra ai đang đến, không khỏi vui mừng ra ngoài lán
nghênh đón.
"Quý Thường huynh? Giai Lâm huynh? Sao các ngươi lại đến đây?" Dương
Vạn Lý cảm động tiến tới chào đón, nắm chặt lấy hai tay của người vừa đến.
Người tới chính là Hầu Quý Thường và Thành Giai Lâm, hai trong số tứ tử của
Phạm môn. Sau kỳ thi mùa xuân, họ được cử đi làm việc ở các vùng quận khác.
Nhờ sự hỗ trợ của Phạm Nhàn cộng thêm nỗ lực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/767070/chuong-747.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.