🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Dương Vạn Lý gương mặt ngăm đen, mặc trên người bộ áo vải thô, đang nhíu
chặt lông mày đứng trong lán trúc. Tuy tình hình hiện tại không đến nỗi tệ,
nhưng lũ lụt mùa thu mới là đáng sợ nhất. Còn hắn đang gánh trên vai trọng
trách từ môn sư của mình, phải âm thầm giám sát việc vận chuyển bạc đến nơi
này, do đó áp lực tinh thần vô cùng nặng nề.
Mà muốn nhanh chóng chữa đê phân luồng, tuy hắn không hiểu về mấy việc
như thế này nhưng cũng sẵn lòng buông bỏ thân phận, tự thân chấp hành. Sau
nhiều ngày phơi bình dưới nắng gắt, cuối cùng cũng đã tẩy sạch chút khí chất
thư sinh cuối cùng trên người vị môn sinh Phạm thị này, biến hắn thành một vị
quan viên thực sự.
Trên con đê, có vài người từ xa đi tới, trông dáng dấp đó chắc là các quan viên
được phái đến làm việc tại địa phương khác.
Những người kia còn cách xa, đã bắt đầu hò hét về phía lán trúc.
Dương Vạn Lý buông vạt áo xuống, lau mồ hôi trên mặt, nhìn về phía đó với vẻ
nghi hoặc, cuối cùng nhận ra ai đang đến, không khỏi vui mừng ra ngoài lán
nghênh đón.
"Quý Thường huynh? Giai Lâm huynh? Sao các ngươi lại đến đây?" Dương
Vạn Lý cảm động tiến tới chào đón, nắm chặt lấy hai tay của người vừa đến.
Người tới chính là Hầu Quý Thường và Thành Giai Lâm, hai trong số tứ tử của
Phạm môn. Sau kỳ thi mùa xuân, họ được cử đi làm việc ở các vùng quận khác.
Nhờ sự hỗ trợ của Phạm Nhàn cộng thêm nỗ lực không ngừng của chính bản
thân họ, cho nên thăng tiến khá nhanh, mới chỉ hơn một năm mà đã nhảy qua
mấy bậc, bước qua cái lạch lớn đầu tiên ở cấp bậc thất phẩm.
Tuy nhiên, chỗ hai người này nhận chức cách Cát Châu khá xa, cho nên Dương
Vạn Lý đang vui mừng cũng không khỏi bất ngờ.
Hầu Quý Thường chưa kịp trả lời hắn, chỉ nắm lấy đôi tay đầy vết chai của
Dương Vạn Lý, nhìn vào khuôn mặt ngăm đen của hắn, nói với vẻ cảm động:
"Đại nhân gửi thư, chỉ nói là ngươi đã đến nha môn Tổng đốc Hà Vận, nhưng
không ngờ... ngươi lại khổ cực như vậy."
Thành Giai Lâm ở bên cạnh đã có vẻ bùi ngùi.
Dương Vạn Lý cười ha hả, như nghĩ đến điều gì, nói với giọng nghiêm túc:
"Ngày thường Vạn Lý chỉ có thể nói xuông về chính sự, nhưng cho tới khi tiếp
xúc những vấn đề thực tế của dân chúng, mới nhận ra rằng cuộc sống của bách
tính Đại Khánh khó khăn nhường nào... Sư phụ cử ta đến đây để tu sửa đê điều,
thực ra là tín nhiệm và bồi dưỡng Vạn Lý... Cũng chỉ có tự mình trải qua những
việc này, mới biết rằng dưới khuôn mặt dường như lơ đãng không để ý của sư
phụ, thực ra là một trái tim lo cho nước, thương cho dân."
Ba người đều chìm vào trầm lặng, cuối cùng lại là Hầu Quý Thường phá vỡ sự
tĩnh lặng này, nói đầy ẩn ý: "Theo lời đồn đại, đại nhân có thể thuyết phục vị
thánh nữ Bắc Tề kia, đều là vì những lời đại nhân đã nói trong hoàng cung Bắc
Tề."
Khi nhắc đến thánh nữ Bắc Tề Hải Đường, tuy ba người này đều là học sinh của
Phạm Nhàn, nhưng vẫn không khỏi cười thầm.
Dương Vạn Lý nhịn cười hỏi: "Nói cái gì đấy?"
Hầu Quý Thường quay mình sang hướng khác, nhìn những lao công trên con đê
lớn bên dưới, nhìn Đại Giang đang gầm thét cách đó không xa, bùi ngùi ca
ngợi: "Trước lo nỗi lo của thiên hạ, sau mới vui niềm vui của thiên hạ... Ta đang
nghĩ, lúc trước hình như chúng ta vẫn đánh giá thấp đại nhân."
Trước lo nỗi lo của thiên hạ, sau mới vui niềm vui của thiên hạ.
Ba người ai cũng nhẩm lại lời nói này trong lòng, một cảm giác tôn kính bỗng
dâng lên.
"Sư phụ... tuy bên ngoài có vẻ bâị hoại, thực ra lại sở hữu một trái tim trong
sáng lương thiện." Dương Vạn Lý nghĩ về những điều mình đã thấy đã nghe
trong những tháng qua, nghĩ tới Phạm Nhàn coi trọng công trình trị thủy như
thế nào, nghĩ về những biến đổi của Giang Nam do sự xuất hiện của Phạm
Nhàn, không khỏi than thở nói.
Bên lán trúc bên đê còn có các quan lại khác trong nha môn Hà Vận, Hầu Quý
Thường để ý thấy Dương Vạn Lý vẫn dùng cách gọi "sư phụ", anh không thể
không ho khan hai tiếng nhắc nhở: "Trước mặt người ngoài nên gọi là đại nhân,
tránh kẻo triều đình nói chúng ta kết bè kết đảng."
"Quân tử bằng nhi bất đảng, nhưng nếu thật sự muốn kết đảng, Vạn Lý nguyện
làm chó cho sư phụ." Dương Vạn Lý mỉm cười, dùng một cách nói khác hẳn sự
trầm tĩnh của mình năm xưa: "Thiên hạ đều biết chúng ta là Phạm môn tứ tử,
miễn là chúng ta đang làm lợi cho người trong Thái hậu, có cần quan tâm đến
lời đồn đại của kẻ khác không?"
Hầu Quý Thường thoáng kinh ngạc, sau đó cười ha hả: "Lời đó đúng thật, hóa
ra là ta quá để tâm. Ta thấy nửa năm nay Vạn Lý tiến bộ không nhỏ, ở bên cạnh
sư phụ đúng là rất hữu ích cho việc tu thân dưỡng tính."
Thành Giai Lâm cũng tỏ vẻ hâm mộ nói: "Chúng làm quan ở nơi khác, còn
ngươi ở Giang Nam, ai mà ngờ sư phụ lại đến Giang Nam."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.