Khó khăn lắm mới kích động được tiếng oán thán của dân chúng, nhưng không
biết vì sao lại lẳng lặng tan sạch. Cứ nhu vậy, bức huyết thư của vạn dân được
gửi qua ngàn dặm xa xôi tới trước mặt Hoàng đế cũng trở thành gốc cây không
rễ, hoàn toàn không thể tạo ra uy hiếp gì đối với tình hình triều đình hiện tại.
Phạt bổng lộc? Trưởng công chúa Lý Vân Duệ mở to con mắt, trong đôi mắt
phượng mỹ lệ lóe lên vẻ trêu tức. "Ngài nói xem, Lão Phạm gia bọn họ liệu có
thiếu chút bạc đó không?"
Ngồi bên cạnh Trưởng công chúa là vị Hoàng hậu dung mạo đoan trang, hào
hoa phú quý. Hoàng hậu mỉm cười nói: “Bệ hạ thương cho Phạm gia bọn họ,
chẳng phải chuyện thanh tra bộ Hộ mấy ngày trước cũng kết thúc một cách qua
loa ư?”
Trưởng công chúa mỉm cười, hàng mi dài mềm mại không phù hợp với tuổi tác
bỗng lay động, cười khẽ nói: “Phạm Thượng thư là người có công với đất nước,
những phụ nữ như chúng ta làm sao so sánh được?”
Trưởng công chúa lại thở dài nói tiếp: “Nói cho cùng, thật ra muội muội cũng
không có con nối dõi, sinh được đứa con gái lại chẳng thân thiết gì, quan tâm
tới mấy chuyện này làm gì cơ chứ? Ta thấy lúc thu về nên tới xin mẫu thân, về
Tín Dương ở là được.
Hoàng hậu trong lòng giật thót, thầm mắng con hồ ly này cứ ra vẻ yếu ớt, lại
nghe ra đối phương định lùi một bước để tiến hai bước... Chỉ có điều, trong tình
hình hiện tại, nếu Lý Vân Duệ thực sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/767074/chuong-745.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.