Phạm Nhàn cảm thấy bất lực: "Nhưng mà... nếu thật sự vì ta mà không thể sinh
được, thế thì là không sinh được rồi. Dẫu sao cũng không quan trọng bằng sức
khỏe của nàng."
Tuy Lâm Uyển Nhi cảm thấy ấm áp, nhưng vẫn cứng đầu phản đối: "Thiếp
muốn có một đứa con."
Phạm Nhàn nhức đầu nói: "Sao cứ cứng đầu thế."
Lâm Uyển Nhi ngẩng đầu lên nhìn y, hàng mi dài nhẹ nhàng nhấp nháy: "Thiếp
muốn sinh cho chàng một đứa con... Cả năm qua, chàng không ở Bắc Tề thì ở
Giang Nam, thiếp rất cô đơn..."
Tuy chỉ là một phần nguyên nhân, nhưng vẫn khiến trong lòng Phạm Nhàn cực
kỳ áy náy, không biết phải nói gì.
Hai người lẳng lặng ôm nhau, có lẽ do hơi nóng kích thích, Uyển Nhi lại ho
khan. Cô không muốn Phạm Nhàn lo lắng, nên cố kìm nén, khuôn mặt nhỏ nhắn
đỏ lên, trông hết sức đáng thương. Phạm Nhàn trong lòng đau xót, nhẹ nhàng
xoa ngực cô an ủi: "Đừng nghĩ nhiều như vậy. Sau khi tới Hàng Châu, ta sẽ để
nàng nghỉ ngơi phục hồi... Còn vấn đề thuốc của tiên sinh Phí, ta sẽ phân tích kỹ
lưỡng một chút, nhưng dù sao đi nữa cũng không thể dừng uống được."
Lâm Uyển Nhi ngẩng đầu lên, nhìn Phạm Nhàn với ánh mắt đáng thương như
một chú mèo con.
Phạm Nhàn sầm mặt xuống, ra vẻ dữ dằn đáng sợ: "Chuyện này không được
thương lượng."
Lâm Uyển Nhi bĩu môi, không chấp nhận cọ đầu của mình vào trong ngực y.
Phạm Nhàn thở dài, bắt đầu xoa bóp giúp cô thư giãn tinh thần, các ngón tay di
chuyển khắp nơi, truyền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/767083/chuong-739.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.