Hai người cứ thế chơi trò cướp chăn ấu trí trên giường. May mà cả hai đều
không dùng chân khí nếu không có lẽ tấm chăn vô tội này đã tan thành hàng
nghìn sợi bông bay theo làn gió đêm, chẳng còn lại gì cả. Nhưng tấm chăn này
cũng phải có phúc đức lắm mới được hai người mạnh mẽ nhất, nổi tiếng nhất
trong thế hệ trẻ tranh giành, không chịu nhường nhịn chút nào.
Chăn cũng không phải là ngọc tỷ.
Nếu theo đúng tiến trình lịch sử ban đầu, có lẽ sau một số năm hai người này sẽ
đứng trong quốc gia của mình, tranh giành thiên hạ. Còn giờ đây, cả hai đã bắt
đầu tranh giành tấm chăn, còn thiên hạ thì... có lẽ không cần phải tranh cãi nữa.
Trời cao phù hộ lê dân thiên hạ.
o O o
Hiếm khi đùa nghịch như vậy. Hai người ngậm chặt miệng, trừng mắt với nhau,
Hải Đường vốn khoanh chân lại cũng buông ra, vừa xấu hổ vừa tức giận đạp
một cái nhưng lại bị gã xấu xa Phạm Nhàn nắm được cơ hội.
Phạm Nhàn buông tay, tấm chăn lớn ngay lập tức bị Hải Đường cướp đi. Xoạt
một tiếng, chăn quấn lên, che nửa thân trên của Hải Đường như trong núi bông
mềm, cô nương này phát ra một tiếng hô kinh ngạc.
Đôi chân mặc chiếc quần mỏng manh đã lộ ra ngoài chăn. Đặc biệt là bàn chân
để trần kia, trắng trẻo, mê người.
Phạm Nhàn đưa tay, che kín đôi chân này.
Hải Đường nhẹ nhàng run lên, nhưng không giãy dụa.
""Đừng để lạnh."" Phạm Nhàn ra vẻ chính nghĩa nói, trong lòng y thực ra rất hài
lòng, cú
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/767109/chuong-721.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.