Hai người thảo luận mãi mà vẫn không có manh mối nào, thế nhưng Hải Đường
đột nhiên nói một câu: “Có một khả năng, không biết ngươi đã nghĩ tới chưa?”
“Cái gì?” Phạm Nhàn tò mò hỏi.
“Có thể Hoàng Đế đã sớm biết mối quan hệ giữa gia Diệp gia và Quân Sơn hội,
vì vậy Diệp Lưu Vân không cần lo lắng chuyện Hoàng đế biết hắn đã từng ra
tay.” Hải Đường nói một cách nghiêm túc.
Phạm Nhàn suy nghĩ một hồi, lắc đầu: “Vẫn là không thể giải thích được.”
o O o
Chuyện về Diệp Lưu Vân đã nói xong, nên nói về điều gì tiếp theo? Nhà cũ ở
Kinh Đô, hay Lâm Uyển Nhi? Rõ ràng đấy không phải vấn đề thích hợp để trò
chuyện trên giường, ít nhiều gì thì Phạm Nhàn đều sẽ cảm thấy hối hận, cho dù
Hải Đường có tấm lòng rộng rãi như bầu trời, nhưng dẫu sao cũng không phải là
người vô tri vô giác.
Chỉ có thể nằm như vậy, hơi thở quấn lấy nhau, hơi ấm lan tỏa, có lúc tiếp xúc,
dù chưa đến mức đến tiêu hồn nhưng cũng khiến cho nhiệt độ trong chăn chậm
rãi tăng lên.
""Nói về Thần Miếu đi."" Có lẽ Phạm Nhàn đã hạ quyết tâm, điềm nhiên nói.
Ánh mắt Hải Đường lóe lên vẻ dịu dàng và cảm động. Cô mỉm cười nói: ""Lúc
ở Tây Hồ Hàng Châu, ngươi đã nói chỉ bàn về thế sự.""
""Thần Miếu là chuyện của ta."" Phạm Nhàn cười nói: ""Tương lai nó cũng sẽ
là chuyện của ngươi.""
Cây nói này lộ rõ sự thân thiết và tín nhiệm, khiến Hải Đường không khỏi ấm
áp. Tuy nàng là Thánh Nữ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/767108/chuong-722.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.