Trong chăn rất ấm áp, không có hương thơm gì, chỉ có cảm giác sạch sẽ và ấm
áp.
Hải Đường nhìn tên vô lại này, bất đắc dĩ nói: ""Phải biết, ta cũng từng nghĩ,
sau này ta cũng phải sẽ lập gia đình.""
Phạm Nhàn cọ chân lên vải bông trên giường hai lần, thoải mái thở dài một
tiếng, hơi ngạc nhiên và thất vọng vì không chạm được vào chân Hải Đường,
hình như cô nương phía đối diện đang khoanh chân.
Y nói: ""Ta là gian phu."" Sau đó lại cười nói: ""Còn cô là dâm phụ.""
“Đương nhiên.” Y cười nói: ""Đây là lời đồn bên ngoài.""
Hải Đường lườm y một cái.
Phạm Nhàn nói: ""Chỉ có một điều, dù có chết ta cũng không cam lòng. Tuy ta
có nhan sắc hơn hơn người khác nhiều, nhưng chưa từng lén lút dụ dỗ cô, sao
cứ quả quyết là ta có tư tình với cô? Đóa Đóa, ta không thể chấp nhận được.
Bây giờ đã mang tiếng oan, không phải ta nói mình hối hận, mà là đã như vậy
rồi, chúng ta hãy tìm một lý do khác...""
Những lời này được nói ra u oán biết bao.
Nhưng Hải Đường chỉ thở dài đáp: ""Tuy phần này chưa in ra, nhưng Tư Tư đã
chép cho ta xem hai hôm trước, lời của Tỉnh Văn trong chương thứ bảy mươi
bảy, sao ngươi lại cố tình lôi ra nói mỉa ta? Ta không phải Bảo Nhị Gia, ngươi
cũng không phải là tiểu nha hoàn, Diệp Lưu Vân cũng chưa làm tổn thương
ngươi đến mức muốn chết, ở đấy mà ra vẻ oán trách, ta thật không hiểu ngươi
đang tức giận chuyện gì.""
Phạm Nhàn cười tự giễu, lắc đầu một cái, khá lâu sau vẫn không nói gì.
Phòng đọc sách đã trở thành phòng ngủ, bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng.
“Ta không thích chơi trò ám muội.” Phạm Nhàn nhẹ nhàng nói: ""Có lẽ cô
không hiểu ý của ta, chẳng qua, ta thật sự rất thích ngồi trò chuyện với cô.""
Đôi mắt trong trẻo của Hải Đường sáng rực lên trong đêm tối.
“Nhưng bây giờ, đúng là giữa ta với cô rất ám muội.” Phạm Nhàn mỉm cười:
""Vốn dĩ ta chỉ muốn nói bộc lộ những phiền muộn trong lòng, nhưng không
ngờ ngẫu nhiên tỏ nỗi lòng mà lại phát hiện ra một khó khăn khác.""
“Mỗi người đều phải lập gia đình.”
Phạm Nhàn dựa nửa người vào giường, híp mắt nói: ""Nhưng vì sao khi nghĩ
đến chuyện cô sẽ gả cho người khác, trong lòng ta lại thấy không thoải mái?""
Ý cười trong mắt Hải Đường càng rực rỡ, rực rỡ như ánh trăng, như ánh trăng
trong nước, như từng vệt lợi ích ti ánh trăng trên làn nước li ti lọt qua kẽ hở của
chiếc giỏ tre. Cô nhẹ nhàng kéo góc chăn, che lên ngực mình, nhìn vào gương
mặt Phạm Nhàn, chậm rãi nói: ""Thế còn... gả cho ngươi thì sao?""
Câu nói của Hải Đường, khiến Phạm Nhàn cảm thấy rất hài lòng, rất thoải mái.
Lúc này đây một cặp nam nữ trẻ tuổi cùng đắp chung một tấm chăn lớn, dưới
ánh trăng, nhẹ nhàng nói về những chuyện động lòng người nhất, không khỏi
đắm chìm vào chuyện kia, một kết thúc khuôn mẫu đầy bạo lực, ...
Nhưng Phạm Nhàn không hề giật mình, không hoảng sợ chui xuống dưới
giường, càng không hóa sói xông lên. Y chỉ chân thành, nghiêm túc và thẳng
thắn nói: ""Được lắm, chúng ta bàn bạc về ngày cưới thôi.""
o O o
Câu nói này là để đáp lại câu ""Gả cho ngươi thì sao..."". Vì thế lúc này đến
lượt Hải Đường cô nương sững sờ, có cảm giác như tự mua dây buộc mình
buộc mình, biết rằng bản thân lại một lần nữa đánh giá thấp sự vô liêm sỉ và
thâm hiểm của Phạm Nhàn dưới gương mặt thanh nhã đó.
Cô cười khúc khích, cúi đầu, trong lòng tự hỏi, làm sao lại có thể nói ra một câu
như thế?
Trong suốt một năm qua, cô và Phạm Nhàn thường xuyên ở bên nhau, hai người
trở nên quen thuộc và tạo ra một mối quan hệ vượt qua tình bạn, thân thiết và ăn
ý gần như người trong gia đình. Chỉ cần nhìn vào biểu cảm của cô, Phạm Nhàn
liền biết cô đang nghĩ gì, chân mày cau lại, cười nói: ""Thái hậu nhà cô.""
“Hoàng đế nhà ngươi.” Hải Đường ngẩng mặt, cười đáp lại.
“Đầu trọc nhà cô.” Phạm Nhàn nghiêm nghị tiếp tục.
Hải Đường hơi nghiêng đầu: ""Thân phận của ngươi.""
“Còn cả thân phận của cô nữa.” Phạm Nhàn mỉm cười đáp.
Những câu nói không đầu không đuôi kia, đã chỉ rõ những trở ngại và vấn đề
đang vướng mắc giữa hai người. Nam nữ giao du, quan trọng là tấm lòng, tuy
hai người chưa nói những lời tâm sự ngọt ngào, nhưng ánh trăng làm chứng, đã
hiểu thấu tâm tư suy nghĩ của nhau.
Thế gian vô số người tầm thường, trong hồng trần hiếm khi tìm được một tri kỷ,
ai lại muốn bỏ lỡ, buông tha?
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, chắc chắn Hoàng đế Khánh Quốc không muốn Phạm
Nhàn với quyền lực lớn như vậy lại có ngoại viện mạnh mẽ như Thiên Nhất đạo
ở Bắc Tề. Còn Hoàng thái hậu của Bắc Tề, trong suốt một năm qua cũng đã vội
vã tìm kiếm cho Hải Đường một chàng trai trẻ tuấn tú môn đăng hộ đối, có thế
nào cũng không chịu để Hải Đường tự mình xử lý.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.