Trong chăn rất ấm áp, không có hương thơm gì, chỉ có cảm giác sạch sẽ và ấm
áp.
Hải Đường nhìn tên vô lại này, bất đắc dĩ nói: ""Phải biết, ta cũng từng nghĩ,
sau này ta cũng phải sẽ lập gia đình.""
Phạm Nhàn cọ chân lên vải bông trên giường hai lần, thoải mái thở dài một
tiếng, hơi ngạc nhiên và thất vọng vì không chạm được vào chân Hải Đường,
hình như cô nương phía đối diện đang khoanh chân.
Y nói: ""Ta là gian phu."" Sau đó lại cười nói: ""Còn cô là dâm phụ.""
“Đương nhiên.” Y cười nói: ""Đây là lời đồn bên ngoài.""
Hải Đường lườm y một cái.
Phạm Nhàn nói: ""Chỉ có một điều, dù có chết ta cũng không cam lòng. Tuy ta
có nhan sắc hơn hơn người khác nhiều, nhưng chưa từng lén lút dụ dỗ cô, sao
cứ quả quyết là ta có tư tình với cô? Đóa Đóa, ta không thể chấp nhận được.
Bây giờ đã mang tiếng oan, không phải ta nói mình hối hận, mà là đã như vậy
rồi, chúng ta hãy tìm một lý do khác...""
Những lời này được nói ra u oán biết bao.
Nhưng Hải Đường chỉ thở dài đáp: ""Tuy phần này chưa in ra, nhưng Tư Tư đã
chép cho ta xem hai hôm trước, lời của Tỉnh Văn trong chương thứ bảy mươi
bảy, sao ngươi lại cố tình lôi ra nói mỉa ta? Ta không phải Bảo Nhị Gia, ngươi
cũng không phải là tiểu nha hoàn, Diệp Lưu Vân cũng chưa làm tổn thương
ngươi đến mức muốn chết, ở đấy mà ra vẻ oán trách, ta thật không hiểu ngươi
đang tức giận chuyện gì.""
Phạm Nhàn cười tự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/767112/chuong-719.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.