🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Phạm Nhàn mỉm cười, không đánh thức cô mà tự lấy khăn lau khô nước trên
chân, nhẹ nhàng đi tới sau lưng, khoác tấm áo choàng của mình lên người Tư
Tư, lo cô sẽ bị cảm lạnh.
Đứng sau lưng Tư Tư một lúc, ngắm từng sợi tóc rối bời sau phần gáy trắng trẻo
của cô gái này, y cũng thở dài bó tay. Nhớ lại năm xưa cùng Tư Tư chép sách ở
Đạm Châu, lúc đó ung dung thoải mái tự do đến mức nào, hoàn toàn không
vướng bận gì về chuyện khác, chỉ có một cây đèn, một nghiên mực, một chiếc
bút cùn, một thị nữ yêu kiều. Hai người cùng ngồi chép Thạch Đầu Ký, tuy
không có thêm hương liệu, nhưng những chữ viết nắn nót đó cũng mang mùi
thơm.
Y suy nghĩ một hồi, nhẹ nhàng đặt tay phải lên sau gáy Tư Tư, xoa nhẹ giúp cô,
thi triển chân lực trên vài huyệt đạo, điều chỉnh thân thể, giúp cô ngủ say hơn
rồi mới cẩn thận từng chút một bế Tư Tư lên, đặt vào giường, đắp tấn chăn
mỏng. Vội vàng y yên lòng vỗ má cô hai cái, kéo giầy ra khỏi phòng.
Khoảnh khắc đóng cửa lại, dường như y còn thấy Tư Tư đang ngủ say nở một
nụ cười an ổn và thích ý.
o O o
Khoác áo, lê giày, ưỡn thẳng vai. Phạm Nhàn không buồn để ý tới hình tượng đi
dạo trong Hoa Viên, cứ như muốn mượn làn gió đêm phất qua xung quanh thổi
tan puất ức trong lòng. Hoa Viên và thương nhân buôn muối Dương Kế Mỹ
dâng tặng tuy hoa mỹ, nhưng tiếc là không cách nào thanh lọc trong lòng y.
Lòng hắn nặng trĩu biết bao điều, Ngũ Trúc thúc không còn bên cạnh, Uyển Nhi
cũng vắng mặt, không có nơi nào để kể chuyện, không có nơi nào để thảo luận,
không có nơi nào để phát tiết.
Không ai biết, vì sao y lại hành động cấp tốc như vậy tại Giang Nam, không
ngần ngại tiến hành một loạt thay đổi lớn. Kể cả bằng hữu của y, thuộc hạ của y,
kẻ thù của y, người thân của y... tất cả mọi người, có vẻ như đều suy đoán sai
lầm về Phạm Nhàn.
Và chính loại suy đoán ấy khiến là thứ Phạm Nhàn tức giận nhất.
Mọi người đều cho rằng Phạm Nhàn có thể trở nên vô tình trong trận chiến
tranh quyền lực, vì vậy cho dù vô tình hay cố ý họ đều quên mất mối liên hệ vô
cùng mật thiết giữa y và Trưởng công chúa. Họ chỉ chờ xem y sẽ đè bẹp Tín
Dương như thế nào, nhưng không ai ngờ Phạm Nhàn không chỉ muốn đè bẹp. Y
muốn làm điều đó một cách thật đẹp đẽ.
Phạm Nhàn không hề có tình cảm với Trưởng công chúa, nhưng tình yêu của y
dành cho Uyển Nhi lại rất sâu đậm. Và dù sao đi nữa, Uyển Nhi cũng là con gái
ruột của Trưởng công chúa.
Mọi người đều quên điều đó.
Mọi người đều cố ý quên điều đó.
Phạm Nhàn rất tức giận, rất phiềm muộn, tuy y đã âm thầm sắp xếp mọi thứ tối,
nhưng vẫn thấy tức giận.
Nếu có một ngày, Trưởng công chúa thật sự chết dưới tay của y, thế thì Uyển
Nhi sẽ ra sao?
o O o
Không có nơi nào để kể chuyện, không có nơi nào để kể chuyện.
Phạm Nhàn không thể ngừng bước chân.
Dù là trong quan trường, hay là trên giang hồ, thậm chí trong Hoa Viên, đều là
như vậy. Y sải bước đi quanh bể nước thanh tĩnh, đi qua hành lang vắng lặng,
chỉ đơn thuần là theo bản năng, dọc theo con đường đá quen thuộc đến phía sau
cùng của hoa viên, nơi có gian thư phòng yên ắng.
Y ngẩng đầu nhìn cánh cửa kia, không thể nhịn cười tự giễu, tại sao lại đến đây?
Trong "Thế Thuyết Tân Ngữ", có câu: Vương Hiến Chi ở Sơn âm, vì nhớ bạn
mình là Đới An Đạo, đã ngồi thuyền suốt đêm tuyết để tới thăm. Khi nắng sớm
mờ mờ, Vương đến trước cửa nhà Đớii, chưa gõ cửa đã quay người đi. Người
hầu giật mình, Vương nói: "Ta đến vì hứng khởi, cạn hứng là đi, sao phải gặp
Đới?"
Phạm Nhàn không có cái tác phong danh sĩ kỳ quặc đó, cũng không thích chơi
trò trong lòng biết mà không nói, càng không trơ trẽn ra vẻ với hai người Từ Sư.
Nếu y đã đến, thì rõ ràng là bản thân đã có một thói quen, khi thật sự đối mặt
với khó khăn về tâm lý, y sẽ tìm đến cô để bàn bạc, tìm kiếm một biện pháp, ít
nhất là một biện pháp có thể khiến tâm hồn mình thanh thản.
Vì vậy y bước lên bậc đá, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa dưới ánh trăng.
Thư phòng không khóa, suốt nửa năm qua, cô vẫn ở trong đó, yên lặng, một
mình, trong chốn xa xôi vắng vẻ của Hoa Viên.
Hải Đường đã tỉnh từ khi y đến cửa. Cô đã ngồi dậy khỏi giường, khoác trên
người một tấm áo sam bằng vải bông, ngồi đầu giường, nhìn y như cười như
không.
Trong thư phòng thắp đèn, chỉ có ánh trăng mờ ảo từ ngoài soi vào, nhưng với
cảnh giới của hai người bọn họ đương nhiên có thể thấy rõ mọi thứ trong phòng,
cũng thấy rõ sắc mặt lẫn nhau.
Trời đêm hơi lạnh, Phạm Nhàn xoa tay, quay người đóng cửa, lê giày tới bên
giường Hải Đường. Y không hề khách sáo, vén một góc chăn gấm chui vào,
ngồi ở đầu giường khác, nhìn Hải Đường qua chiếc giường.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.