Phạm Nhàn không nghe nổi nữa, ho khan hai tiếng, bước ra chỗ sáng sủa.
Đám nha hoàn giật bắn mình, dồn dập đứng dậy, giữ vẻ nghiêm túc, đồng thời
cúi người hành lễ với Phạm Nhàn, dịu dàng nói: "Kính chào thiếu gia."
Cách xưng hô trong Hoa Viên, vẫn theo quy cách của trạch viện ở kinh đô.
Phạm Nhàn lắc đầu nhìn mấy tiểu cô nương này, nghĩ thầm trong trạch viện của
mình mà còn bàn tán như vậy, không biết bên ngoài đồn đại đến mức nào.
Chẳng qua y cũng là người tính cách rộng rãi, cũng chẳng muốn quan tâm xem
người khác oán giận cái gì, chậm rãi nói: "Đêm đã khuya rồi, đi ngủ cả đi."
Đám nha hoàn lè lưỡi, lại thi lễ một lần nữa, vội vã chỉnh lại quần áo, lặng lẽ
không chút tiếng động trở về phòng của mình.
Chỉ có Lương Điểm Điểm và Mã Tác Tác bị Phạm Nhàn gọi lại.
Phạm Nhàn quan sát vào gương mặt của Lương Điểm Điểm, nét thanh tú tự
nhiên mang đầy mị hoặc, một lúc lâu vẫn không mở miệng nói gì.
Trong lòng Lương Điểm Điểm thầm vui mừng nhưng gương mặt không hề biểu
lộ, ngược lại còn ra sức tỏ vẻ yếu đuối, rụt rè cúi thấp đầu, thể hiện vẻ quyến rũ
nhất của bản thân.
Năm xưa hai nhà Phạm Lâm thông gia ở kinh đô, phố xá đồn thổi là Phạm Nhàn
cực kỳ thương yêu vị thê tử bệnh tật, qua đó cũng biết vị Tiểu Phạm đại nhân
này là người trọng tình. Trong tất cả khuê phòng, Phạm Nhàn chính là người
tình trong mộng của các cô nương, tuy Lương Điểm Điểm lớn lên trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/767115/chuong-717.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.