🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chuyến viếng thăm Đạm Châu đã kết thúc như vậy. Chỉ có điều trước khi rời
khỏi, Phạm Nhàn đã ghé thăm thư phòng của lão thái thái, thì thầm với bà cả
nửa ngày. Dựa theo tin tức từ kinh đô đưa tới, hai bà cháu trông có vẻ ôn hòa
nhất nhưng thực chất lại là lạnh lùng nhất đã tiến hành một cuộc đối thoại
nghiêm túc.
Khi rời thư phòng, gương mặt Phạm Nhàn hơi nặng nề.
Quay lại trong phòng, Uyển Nhi cẩn thận hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì nghiêm trọng." Phạm Nhàn suy nghĩ một chút rồi bình tĩnh trả lời:
"Việc Ngự Sử trong triều dâng thư là điều đương nhiên. Ta được phái tới khu
vực Giang Nam để làm Khâm sai, nhưng lại chạy đến Đạm Châu chơi, chắc
chắn đã làm chướng mắt rất nhiều người. Mấu chốt là, ta nghe được một tin tức
không mấy dễ chịu."
"Tin tức gì?" Uyển Nhi thấy trên mặt phu quân của mình lóe lên vẻ buồn bực
hiếm thấy, không nhịn được bật cười: "Mà khiến chàng cũng phải bối rối."
Phạm Nhàn thở dài, cười khổ: "Vào dịp tết, Yến Tiểu Ất cũng sẽ về kinh đô báo
cáo công việc, ước tính sẽ cùng thời điểm ta về kinh đô."
Yến Tiểu Ất? Chinh Bắc Đại đô đốc của Khánh Quốc, nguyên là Đại thống lĩnh
của cấm quân, cường giả siêu cấp cửu phẩm uy danh hiển hách của Khánh
Quốc... Mấu chốt nhất ở chỗ, hắn là tâm phúc của Trưởng công chúa, lại rất có
danh vọng trong quân, ngay cả bệ hạ cũng không dám tùy tiện ra tay trấn áp hắn
khi chưa có chứng cứ.
Và một nhân vật như hắn trở về kinh đô, chắc chắn sẽ đối đầu trực tiếp với
Phạm Nhàn.
Tến tận hôm nay Phạm Nhàn vẫn còn nhớ rõ, năm đó khi lẻn vào hoàng cung, y
đã từng gặp phải một mũi tên kinh thiên động địa.
o O o
Uyển Nhi cau mày hỏi: "Chẳng lẽ... hội nghị quân sự trước điện lại được khôi
phục?"
Phạm Nhàn giật mình nhìn cô một cái, sau đó bật cười, xoa đầu đầu cô, thầm
nghĩ thê tử mình đúng là nhạy bén trong phương diện này. Y gật đầu nói: "Nghe
nói là ý kiến của Khu Mật viện, quân đội đề nghị khôi phục hội nghị quân sự, để
củng cố sĩ khí dân chúng trong nước."
"Bệ hạ phản ứng thế nào?" Uyển Nhi lo lắng hỏi. Trong lòng cô thầm hiểu,
Khánh Quốc là quốc gia gần đoạt được cả thiên hạ, luôn coi trọng quân công.
Chỉ có điều sau ba lần phạt bắc, bệ hạ đã dành thời gian để điều dưỡng sinh lợi,
chuẩn bị cho cuộc chiến tiếp theo. Hoàng đế cũng đưa ánh mắt sang hướng văn
trị, từ vài năm trước đã tạm dừng hội nghị quân sự quan trọng hàng năm.
"Đương nhiên bệ hạ sẽ không phản đối." Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Đây vốn là
một việc tốt, triều đình yên ổn quá lâu, thậm chí quân đội ở Giao Châu cũng đã
biến chất, đương nhiên cần một lý do để ổn định quân tâm."
Lâm Uyển Nhi im lặng một hồi rồi đột nhiên nói: "Chỉ sợ... là nhắm vào
chàng."
"Ta là quan văn." Phạm Nhàn cười nói, nhưng trong lòng cũng cảm thấy rõ ràng
có vấn đề. Cái nhìn của y và Nhị hoàng tử lúc ở trên sông Lưu Tinh không
giống nhau. Nhị hoàng tử luôn cho rằng Hoàng đế bảo Phạm Nhàn tới xử lý
chuyện thủy quân Giao Châu là để Phạm Nhàn tiếp xúc và làm quen với công
việc quân sự. Nhưng Phạm Nhàn lại thấy, suy nghĩ của vị "Phụ hoàng" ương
ngạnh tới cực điểm của mình là hoàn toàn ngược lại. Y đã giết Thường Côn,
hãm hại Đảng Kiêu Ba, cho dù là phe phái nào trong quân đội, chỉ e những vị
đại soái tướng quân này đều âm thầm oán hận y.
Bệ hạ vẫn không muốn để Đề Ti Giám Sát viện tới dịu dàng chạm vào
binhquyền...
Uyển Nhi nhìn y, thở dài nói: "Chàng là quan văn, nhưng... chàng cũng là một
cao thủ võ đạo mà thiên hạ đều biết."
Phạm Nhàn nhướn mày nói: "Ý của nàng là, sau khi Yến Tiểu Ất trở về kinh đô,
là muốn trên khiêu chiến ta trên hội nghĩ quân sự?" Người Khánh Quốc mê võ
nghệ, cho dù những năm gần đây bầu không khí dần dần suy giảm, nhưng ý vị
mãnh liệt ăn sâu trong lòng dân chúng và quan viên vẫn không thể xóa bỏ. Ví
dụ như Diệp Linh Nhi có thể ném dao khiêu chiến Phạm Nhàn bên ngoài biệt
viện hoàng cung, chuyện quyết đấu ở Khánh Quốc vẫn luôn hợp pháp, huống
chi là trong bối cảnh hội nghị quân sự trước điện, không ai muốn lùi bước.
Nhưng Phạm Nhàn lại sẵn lòng lùi bước, y lạnh lùng cười nói: "Đúng là ấu trĩ.
Hắn muốn đánh với ta là ta phải đánh với hắn à?"
Trong lòng y, võ công được dùng để giết người chứ không phải để đấm đá quyết
đấu. Nếu muốn giết người, Phạm Nhàn tự nhận mình có vô số cách thức hiệu
quả và an toàn hơn. Quyết đấu? Trò chơi của trẻ con. Phạm Nhàn đột nhiên cảm
thấy quân đội Khánh Quốc có phần trẻ con, không khỏi khịt mũi coi thường.
Uyển Nhi thở dài, đừng nói: "Biện pháp này tuy trực tiếp và hiệu quả, nhưng
thật sự ngu xuẩn... Chắc chắn mẫu thân sẽ không ngốc đến mức để Yến Tiểu Ất
khiêu chiến với chàng trong cung. Dù thắng hay thua, Yến Tiểu Ất cũng không
dám gây tổn thương gì cho chàng ngay dưới sự chứng kiến của bệ hạ. Vì vậy,
thiếp cũng thấy khó mà hiểu được đạo lý nằm trong vấn đề này, có thể chúng ta
đang nhìn sai hướng, Yến Tiểu Ất là Chinh Bắc Đại đô đốc, đã hai năm chưa về
kinh đô, cũng đã đến lúc báo cáo công việc mới đúng."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.