🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đương nhiên cũng phải là nha đầu theo chân y mới có thể có loại phúc lợi như
vậy. Nếu không có ngọn núi lớn như y làm chỗ dựa phía sau, với tính khí của
bốn đại nha hoàn này, chỉ e vào đời là khó bước nổi nửa bước.
Một đêm trôi qua không có giọng điệu dáng nói. Ngày hôm sau, thành Đạm
Châu bỗng có tin tức, nói là công tử nhà nào đó bị ai đó đạp một cho một cái,
nôn ra vài bát máu tươi, phải nhanh chóng đại phu cứu chữa, hiện đang nằm rên
rỉ trên giường.
Không ai thấy kẻ đã hành hung, còn tác phong dân chúng Đạm Châu từ xưa đến
nay vẫn luôn chất phác, an ninh tốt, bách tính đều ngoan ngoãn trong bổn phận
của mình, không có bất cứ dấu hiệu nổi loạn nào. Việc một công tử quyền quý
bị đánh đập như vậy đúng là chưa từng nghe qua.
Toàn bộ thành Đạm Châu đều kinh hãi. Tri châu đại nhân nổi giận, chuẩn bị
điều tra kỹ lưỡng vụ án này, tìm cho ra kẻ phạm tội và trả lại thể hiện lớn bằng
trời cho người thầy tiền nhiệm của mình. Có điều, sau khi sư gia ghé sát tai nói
vài câu, Tri châu đại nhân lập tức bình tĩnh trở lại, về phòng tĩnh tâm của mình
uống trà.
Người thông minh trong Đạm Châu chậm rãi đoán ra nguyên nhân của sự việc
này, không ai dám bàn tán nhiều về nó. Còn quý phủ của vị công tử bị đánh kia,
tuy trong lòng chắc chắn có oán hận nhưng càng không dám lên tiếng kêu oan
khắp thiên hạ, thay vào đó còn cung khính cho người đến gian nhà nhỏ của
Đông Nhi, dâng cả hai tay đưa chi phí y thuốc thang và tiền bồi thường cho hai
năm qua.
Chuyện này nhanh chóng trôi qua, mọi người ở Đạm Châu biết thiếu gia nhà họ
Phạm không phải là người thích gây rối, chỉ phải cái hay người hay bênh người
mình, cũng không quá lo lắng.
Vài ngày sau, một mật chỉ tới từ kinh đô và một báo cáo tới từ Giang Nam viện
đồng thời được đưa vào trong phủ bá tước. Phạm Nhàn cúi đầu nhìn hai tờ giấy
mỏng manh kia, biết chuyến đi tới Đạm Châu của mình đã tới hồi kết thúc,
trong lòng không khỏi dâng trào lên một chút tiếc nuối.
Dù sao hắn cũng là Đề ti của Giám Sát viện, Khâm sai toàn quyền của khu vực
Giang Nam đường, hơn nữa vẫn còn trẻ, thân thể khỏe mạnh, không thể nào học
theo Trần Bình Bình trốn ở nơi mà mình thích để dưỡng già.
Cho dù Đạm Châu tốt đến mấy đi nữa cũng phải rời khỏi.
Sáng ngày hôm sau, Đằng Tử Kinh dẫn theo Lâm Đại Bảo và Tam hoàng tử, lại
ra biển câu cá. Còn Phạm Nhàn cuối cùng cũng thực hiện lời hứa với Uyển Nhi,
nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô, chậm rãi bước đi trên mảnh đất Đạm Châu, cảm
nhận bầu không khí nơi đây, tiến hành một chuyến du ngoạn phong phú ở Đạm
Châu trong suốt một ngày.
Cặp phu thê trẻ tuổi cải trang qua một chút, đến chợ thức ăn náo nhiệt, đến bãi
cát bên bến tàu, ngắm những con chim trắng muốt xinh đẹp mà Hồng Thường
Thanh ghét đến tận xương tủy, ngồi xổm ở cửa sau của phủ bá tước kể chuyện
vài chuyện, sau đó mới đến cửa hàng tạp hóa yên tĩnh đến cực điểm kia.
Dọc đường Uyển Nhi luôn cười cách dịu dàng, mặc cho phu quân nắm tay mình
rảo bước hoặc nhanh hoặc chậm. Cô biết, tất cả những thứ này đều là kí ức đẹp
đẽ nhất của Phạm Nhàn. Hôm nay y dẫn mình theo, chính là hy vọng cô cũng có
thể chia sẻ phần dịu dàng đẹp đẽ nhất trong lòng y.
Trong cửa hàng tạp hóa không một tiếng động, tro bụi vẫn đọng dày như trước.
Hai phu thê đều là người lười, đương nhiên cũng lười dọn dẹp, chỉ đứng trong
phòng, nhìn xung quanh kể lại chuyện về quá khứ
Uyển Nhi im lặng lắng nghe Phạm Nhàn bùi ngùi hồi tưởng lại tuổi ấu thơ,
trong lòng không khỏi rung động, nhận ra không chỉ cô sinh sống trong hoàng
cung phải chịu căng thẳng và nguy hiểm, mà ngay cả tuổi ấu thơ của tướng
công nhà mình, ngoài vui sướng ra cũng có nhiều gian nan khốn khó như vậy.
Cô nhẹ nhàng nắm lấy con dao thái rau, mỉm cười nói: "Thúc thúc kia đã dùng
con dao này để thái chỉ củ cải cho chàng nhắm rượu à?"
Phạm Nhàn tươi cười, gật đầu.
Cô Uyển Nhi lườm y một cái, nói: "Mới tí tuổi đã uống cao lương, không sợ say
chết à?"
Phạm Nhàn chỉ cười mà không nói gì.
Lâm Uyển Nhi đột nhiên mở to đôi mắt tròn của mình, tò mò hỏi: "Vách đá mà
chàng luyện công ở đâu? Có phải nó giống như con dốc trên Thương Sơn
không? Chàng có thể dẫn thiếp tới xem được không?"
Phạm Nhàn bỗng kinh ngạc nói: "Nơi đó rất hiểm trở, nàng không lên được
đâu."
Lâm Uyển Nhi à một tiếng, hai gò má tròn trịa lộ rõ vẻ tiếc nuối mãnh liệt.
Phạm Nhàn nhìn cô, đột nhiên mở miệng nói: "Ôm chặt lấy ta."
Lâm Uyển Nhi thoáng sửng sốt, chợt cười hì hì, hai tay vòng qua dưới cánh tay
của Phạm Nhàn, ôm chặt lấy y, giống như đêm hôm đó ở trên giường, chỉ e y cứ
thế biến mất, càng lo y sẽ đắm chìm trong không khí của Đạm Châu.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.