Nhà của Đông nhi nằm trong một khu nhỏ ở bên mé Đạm Châu, yên tĩnh ẩn
khuất trong hẻm sâu. Một căn nhà riêng lẻ như vậy tuy cũng không hiếm thấy
trong thành Đạm Châu, nhưng giá trị của nó cũng không nhỏ. Nhà này, Phạm
Nhàn đã dùng tiền bán báo trong cung và tiền bán bút tích của Phan Linh, đặt
mua vào thời điểm Đông nhi lập gia đình. Khi đó Phạm Nhàn đã hạ quyết tâm,
Đông Nhi cũng không dám làm trái ý tứ của tiểu thiếu gia mười một tuổi, nên
vẫn ở đến ngày hôm nay.
Chỉ có điều vật dụng trong khu nhà này đều hơi cũ kỹ, Phạm Nhàn đi vào trong
gian nhà, quan sát xung quanh một lượt, thấy nó cũng khá gọn gàng và sạch sẽ.
Y gật đầu hài lòng, đặt hai miếng đậu hũ trong tay lên thớt đá, sau đó vắt chéo
tay sau lưng, bước vào sảnh chính.
Đông nhi vội vàng pha trà, mang điểm tâm lên. Phạm Nhàn dừng bước, cười
nói: "Có phải tỷ không phải không biết tính ta đâu, ta không thích ăn những thứ
này."
Đông Nhi nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Lúc đó mọi người trong phủ đều nói thiếu
gia là quái thai, một đứa trẻ mà lại không thích ăn đồ ăn vặt, mà thích gặm
xương."
"Đúng vậy, ta là quái thai." Phạm Nhàn thở dài nói:"Cũng chỉ có mọi người mới
không thấy ta quái dị."
Tư Tư lau qua trên giường nhỏ, biết rằng Phạm Nhàn cũng không để tâm tới
mấy thứ này, bèn mời y ngồi xuống. Phạm Nhàn lắc đầu, kéo rèm phía bên trái
sảnh chính, không chút do dự bước thẳng vào.
Vừa bước vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/767164/chuong-843.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.