Lúc này không còn người ngoài, lời nói của lão phu nhân trở nên trực tiếp hơn.
""Vị cô nương Hải Đường kia, con định xử lý như thế nào?""
Phạm Nhàn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cau mày chăm chú nói: ""Muốn
rước cô ấy vào cửa có hơi khó, trước tiên kéo dài thời gian rồi nói sau.""
""Con có ý định cưới cô ấy không?""
""Ừm..."" Phạm Nhàn do dự, y luôn cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Hải
Đường còn chủ yếu dựa trên tình bằng hữu, nếu cưới vào nhà, e rằng cảm giác
này sẽ thay đổi. ""Cứ xem ý cô ấy thế nào, nếu cô ấy muốn lấy, ta cũng muốn
cưới.""
""Vẫn câu nói đó, dù sao Phạm gia chúng ta cũng là thế gia vọng tộc, làm sao
lại để cô ấy một mình bơ vơ bên ngoài được?"" Lão phu nhân khẽ ho hai tiếng,
""Nếu con đã thích, dẫu sao cũng phải đưa qua cửa.""
Phạm Nhàn cười khổ, thầm nghĩ đây không phải chuyện một mình Phạm gia có
thể quyết định được. Chỉ có điều tổ mẫu đã đặt ra tôn chỉ, y cũng đành phải cố
gắng thực hiện. Y nhẹ nhàng dùng tay xoa lưng bà nội, lặng lẽ truyền một luồng
chân khí nhu hòa của Thiên Nhất đạo, giúp lão nhân gia điều trị cơ thể. Y mừng
rỡ phát hiện sức khỏe của bà nội vẫn tốt, tuy qua hai năm qua đã già đi một
chút, nhưng chưa có dấu hiệu suy giảm sức khỏe.
""Chẳng qua... cho dù qua cửa, cũng cần phải có thứ trước sau."" Lão phu nhân
bỗng nhiên nghiêm túc nói: ""Con không được bạc đãi Uyển Nhi, vỗn dĩ theo ý
ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/767177/chuong-832.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.