Tất cả các quan viên Đạm Châu mong muốn được gặp mặt nhưng không được,
đã sớm được mời đi một cách lịch sự. Người qua kẻ lại cửa phủ lúc này đều là
quản gia và hạ nhân trong phủ.
Phạm Nhàn cười híp mắt đứng ở cửa phủ, nhìn những gương mặt quen thuộc
này, không biết trong lòng đang nghĩ gì. Có vài gương mặt xa lạ, chắc chắn là
những người mới được nhận vào phủ trong mấy năm qua.
"Cậu thiếu niên này , đừng đứng ở cửa phủ." Một quản gia cau mày nói với
chàng trai trẻ mặc áo trắng này, nhưng giọng điệu không hề hung dữ. Dưới sự
quản lý của lão tổ tông, gia phong của phủ bá tước luôn rất nghiêm, ít khi có
chuyện bắt nạt người lành ép uổng người tốt.
Phạm Nhàn cười khổ há miệng, nhưng còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy trong
phủ có một bóng người vừa la hét vừa chạy thẳng ra.
"A a a a ..."
Người đang la hét là một tiểu nha hoàn, chỉ thấy cô bé gương mặt đỏ mặt, hai
mắt sáng bừng lên nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn bên ngoài cửa, lạch bạch
chạy ra, suýt nữa vấp vào bậc cửa cao chót vót, khiến Phạm Nhàn giật mình vội
vàng đỡ lấy.
Tiểu nha hoàn kia như bị điện giật giật mình trốn khỏi tay Phạm Nhàn, hai tay
xoắn xuýt, nhìn Phạm Nhàn nhưng lại kích động tới mức không nói nên lời.
Quản sự bên ngoài cửa tò mò quan sát, có vài hạ nhân lâu năm trong phủ cuối
cùng cũng nhìn rõ dáng vẻ Phạm Nhàn dưới ánh hoàng hôn mờ ảo, đồng thời
thốt lên một tiếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/767182/chuong-829.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.