Phạm Nhàn thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, mặc dù Điển lại trước mặt này chỉ là
tiểu quan, nhưng cũng không có lý do gì để cho đối phương xưng hô với Uyển
Nhi là Thiếu nãi nãi —— tuy rằng tên Điển lại này chắc chắn rất muốn nhận
Lâm Uyển Nhi làm nãi nãi.
"Phu nhân đang ở trong phủ." Điển lại nói một cách cẩn thận: "Lão nhân gia
cũng đang ở trong phủ... Hôm nay trời nóng, hào quang sợ lão nhân gia lo lắng
cho đại nhân, quyết định tới bến thuyền đón ngài, cho nên vẫn chưa dám báo tin
về phủ."
Phạm Nhàn gật đầu hài lòng, khen ngợi và vỗ nhẹ vào vai tên Điển lại này,
chính y cũng đang có ý này nên không để Hắc Kỵ tới báo tin về quý phủ, còn
chuẩn bị cho lão nhân gia cùng với những người khác trong thành một bất ngờ.
Điển lại cảm thấy được khen mà vừa mừng vừa lo.
"Bảo mọi người trên bến thuyền giải tán đi." Phạm Nhàn cười nói: "Đưa chiếc
thuyền nhỏ của ngươi cho ta mượn, ta ở lại một lúc rồi tự về.” Nếu lão thái thái
và Uyển Nhi chưa tới bến thuyền, đương nhiên y không muốn tiếp xúc với
những quan viên này, các vị hương thân phụ lão trong Đạm Châu thì... ngày sau
còn nhàn nhã trò chuyện cũng không muộn. Trịnh trọng ngồi trong trong lều
trúc, chịu cảnh khổ cực đó ở Tô Châu thôi cũng đủ rồi.
Không ngờ nghe câu này xong, Hồng Thường Thanh và Điển lại kia đồng thanh
nói: "Đại nhân, không được."
Hồng Thường Thanh thì đương nhiên là lo lắng cho an toàn của Phạm Nhàn,
Phạm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/767186/chuong-826.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.