Trong cơn mưa hoa, vị cô nương mặc áo vải bông như một cơn gió cuốn, men
theo thanh trường đao đang rung chuyển, nhẹ nhàng mềm mại tấn công về phía
khổ tu sĩ kia.
Khổ tu sĩ xuất chưởng, chưởng phong như đao nhưng vẫn không ngăn được
thân hình bồng bềnh của đối phương.
Chỉ lát sau, bàn tay dịu dàng kia đã vỗ nhẹ lên chuôi đao, rồi chỉ trong nháy mắt
lại đâm thẳng vào rìa bàn tay của khổ tu sĩ.
Khổ tu sĩ hú lên quái dị, hai má vốn đã bị đốt bỏng bỗng ửng đỏ đầy quái dị,
dấu hiệu của chân khí xao động. Toàn thân hắn như con chim lớn thối lui về
phía sau.
Vừa đối mặt, vị khổ tu sĩ như sát thần này đã bị đánh lui.
Lúc này mưa hoa đầy trời còn đang phủ xuống, phối hợp với trăng quang trăng
sáng trên thành Tô Châu, càng tôn thêm vẻ mỹ lệ vô song.
Cánh hoa rơi cả xuống, Hải Đường cô nương mặt mày bình tĩnh đứng trong cơn
mưa hoa, không truy kích, chỉ nhìn vị khổ tu sĩ đối diện với vẻ hơi lo âu.
Thôn cô cũng có khoảnh khắc đẹp đẽ nhất.
...
...
“Khánh miếu Nhị tế tự, vì sao ngươi lại ở đây?” Hải Đường mặt mày lo âu nói.
Khổ tu sĩ kia nhìn cô, đã nhận ra thân phận của cô, giọng the thé quát: “Hải
Đường Đóa Đóa! Vì sao ngươi lại ở đây?”
Hải Đường cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ta ở cạnh Phạm Nhàn.”
Khổ tu sĩ ngẩn người, như không ngờ Hải Đường với thân phận truyền nhân
Thiên Nhất đạo, Thánh nữ Bắc Tề mà lại tùy tiện nói ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/767280/chuong-561.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.