Đây mới là dụng ý thật sự của Hoàng đế khi để Phạm Nhàn tới Giang Nam.
Còn Minh Thanh Đạt cũng nắm bắt rất rõ ràng ý đồ này.
Nhưng năm xưa Thẩm Vạn Tam vẫn phải chết, Minh gia... liệu có sống sót
được không? Đây đã là chuyện sau này, Phạm Nhàn cũng không thể kiểm soát
hoàn toàn, nhưng y cảm thấy rất hài lòng với biểu hiện của Minh gia, cho nên y
mới giơ tay ra hiệu bảo Hạ Tê Phi không tiếp tục tăng giá nữa.
Không phải tiểu nông dễ thỏa mãn, cũng không phải trong lòng thương hại mà
là Phạm Nhàn biết chắc chắn Minh lão gia tử vẫn chưa diễn kịch xong. Một
ngàn một trăm năm mươi vạn lượng bạc đã là đủ rồi, Phạm Nhàn không hi vọng
tiếng bàn tán trong triều đình quá xôn xao, gây ra nhiều đánh giá tiêu cực cho
mình.
Chứng kiến cường đạo phòng Ất tứ ngừng báo giá, tất cả mọi người bao gồm cả
quan viên và các thương nhân đều không cảm thấy tiếc nuối vì không được xem
hết cuộc vui. Ngược lại ai nấy thở phào một tiếng, có cảm giác như trút được
gánh nặng.
Chiều hôm nay báo giá quá kinh khủng, con số quá mẫn cảm, các thương nhân
không muốn phát sinh chút chuyện không tốt, các quan viên cũng không hi
vọng tình hình căng thẳng quá mức.
Trong sảnh tiếp khách, các quan viên thẩm tra của bộ Bộ nhanh chóng tiến hành
công tác xét duyệt, cuối cùng xác nhận khoản mục này, nâng bút đỏ vừa chăm
chú vừa căng thẳng viết khế ước, dâng lên phòng trước.
Quan viên thông báo đi tới thềm đá, nuốt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/767282/chuong-574.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.