Phạm Nhàn nhíu mày, lắc đầu nói: "Gặp một con thỏ láu lỉnh như thế này, ngươi
nói xem phải xử lý thế nào bây giờ?"
Mọi người trong buổi tiệc cũng bắt đầu cảm thấy tò mò, tiếp theo sói xám sẽ
làm gì? Không khỏi hiếu kỳ về những gì Phạm Nhàn sẽ kể. Phạm Nhàn mấp
máy đôi môi khô khốc, vừa cười vừa nói:
"Sói xám ngây ra một hồi, bôm bốp tát hai cái vào mặt Thỏ trắng, mắng... Ta đã
bảo ngươi không đội mũ cơ mà!"
o O o
Ta đã bảo ngươi không đội mũ cơ mà!
Trên đời này, lý do ngớ ngẩn, vô lý, tẻ nhạt và không có căn cứ nhất, lại chính là
lý do đầy đủ nhất, cũng tức là không cần lý do, chỉ cần xem nắm đấm của to
hơn mà thôi.
Cuối cùng, Phạm Nhàn nghiêm nghị nói: "Ta không muốn làm thỏ trắng nữa, ta
muốn trở thành sói xám."
Đây là một câu chuyện cười y nghe được từ kiếp trước, chỉ có điều đêm nay kể
ra, nó lại trở nên khá nặng nề. Đáng lẽ mọi người trong bữa tiệc nên cười ha hả,
nhưng lúc này lại không ai cười được.
Mọi người thầm than trong lòng, vụ ám sát Phạm Nhàn trong sơn cốc, chỉ e cả
đời cũng không thể điều tra rõ ràng. Còn đêm nay, Giám Sát viện ám sát Bát
Gia Tướng trong tình huống hoàn toàn không có bằng chứng, nếu Phạm Nhàn
không thừa nhận, cũng sẽ vĩnh viễn không thể làm sáng tỏ. Chuyện trên đời vốn
là như vậy, nếu những đối thủ trời sinh cũng không thể tìm ra lý do chính đáng,
thế thì cần gì phải tìm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/769359/chuong-947.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.