"Cứ viết một bản, giả cũng được." Phạm Nhàn tức giận nói: "Tần Hằng cũng
không, hồ sơ trong viện đã rõ ràng rồi, trọng điểm là Hạ Tông Vĩ, người này...
có vẻ hoàng đế rất ưa thích hắn."
Y đột nhiên cười lạnh: "Nhưng... ta lại không thích hắn chút nào."
o O o
"Chuyện thứ hai." Phạm Nhàn nhẹ nhàng nói: "Trong viện có gian tế, sau khi
Chu Cách chết, việc kiểm tra nội bộ có vẻ yếu đi một chút, bắt hắn lại, ta không
muốn sau này lại xem ra vấn đề gì."
Ngôn Băng Vân tủm tỉm cười, không nói câu nào. Nhưng Phạm Nhàn lại không
cười, liếc nhìn hắn một cái.
“Chuyện thứ ba.” Y nhìn Ngôn Băng Vân nói: "Ngươi chuẩn bị giấy, sẵn sàng
chùi đít cho trong viện... Ta định giết một số kẻ."
“Giết ai?” Ngôn Băng Vân đối mặt ánh nhìn ép buộc của Phạm Nhàn, bình tĩnh
đặt câu hỏi: "Nếu là quan viên cao cấp, ta xin được phản đối. Sau vụ ám sát lần
này, bệ hạ đã không thể khoan dung, nếu ngươi tùy tiện động thủ, ngược lại
không giúp ích gì cho mọi việc."
Phạm Nhàn nhẹ nhàng cúi đầu, bàn tay bất giác xoa đầu đệ đệ bên cạnh, nói:
"Giết người không phải là mục đích, cũng không phải là phương tiện để đạt
được một loại lợi ích nào đó, chỉ là một loại cảnh cáo và khiêu khích... Nói vậy
là ngươi cũng biết đôi chút về ý định của viện trưởng đại nhân, chắc cũng biết
lúc này thuận thế bồi thêm một mồi lửa mới có lợi cho đại cục."
Những người còn lại nghe không hiểu, càng không hiểu đại cục của Trần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/769407/chuong-914.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.