🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cuối cùng, hoàng đế lạnh nhạt nói: "Tuyên triệu Ngôn Băng Vân, Hạ Tông Vĩ,
Tần Hằng... vào cung."
Hắn liệt kê tên mười mấy quan viên, những người này đều có một điểm chung,
đó là... trẻ tuổi. Diêu công công nhận mệnh rời lầu, phân công đám tiểu thái
giám đi đến các nơi để triệu tập mọi người. Bản thân hắn thì tự mình ra khỏi cửa
cung, được các thị vệ hộ tống đi tới Phạm phủ, không cần hương án, không cần
pháo nổ, cứ thế đi vào hậu viện, cầm trong tay thanh kiếm bọc trong khăn vàng,
ban cho người trẻ tuổi kia.
Mọi chuyện đều rất bình thường, chỉ có điều việc này đã được ghi lại trong
sách, nghĩa là ngày mai tất cả mọi người trong kinh đô đều sẽ biết việc này.
Phạm Nhàn nâng thanh kiếm kia bắt đầu ngớ người, nghĩ thầm Hoàng đế lão tử
khách khí như vậy làm gì?
Còn những quan viên trẻ tuổi vội vã vào cung ai cũng sợ hãi, âm thầm suy đoán
tâm tư của bệ hạ.
Phạm Nhàn cầm bảo kiếm cười khổ.
Đợi đến lúc phụ thân đại nhân bước vào nhà, Phạm Nhàn nhanh chóng thay đổi
biểu cảm, nở nụ cười đầy thành khẩn nói: "Phụ thân đại nhân về sớm thế ư?"
Phạm Kiến gật đầu, ngồi xuống trước giường, nói: "Gần đây bộ Hộ không có
nhiều công việc, đương nhiên không cần ta ngồi lâu ở đó." Nói xong câu này,
hắn đưa cho Phạm Nhàn một gói giấy dầu, nói: "Bánh bao của Tân Phong
quán... Hai ngày nay Tam điện hạ giờ đang ngoan ngoãn học hành, lão nhân gia
nghĩ hắn đã ở bên ngoài suốt một năm, nên giám sát rất chặt chẽ. Tuy hắn cũng
biết tin ngươi bị thương nhưng không thể ra ngoài ngay được. Hắn chỉ nhớ
ngươi thích ăn bánh bao của Tân Phong quán, nên đã cho người mua bánh,
mang đến cho con."
Phạm Nhàn nhận lấy cái túi giấy vẫn còn hơi ấm, lấy từ trong túi ra một chiếc
bánh bao, cẩn thận từng li từng tí mà cắn một miếng, nhận ra rằng nước dùng
bên trong không nóng mấy. Phạm Kiến thấy bộ dạng của con trai mình, không
khỏi cau mày lắc đầu.
Phạm Nhàn ăn một miếng, sau đó đặt túi giấy lên bàn, bất giác quay đầu nhìn về
sang phía cửa sổ phủ đầy tuyết, ánh mắt toát lên một chút ngưỡng mộ.
"Đừng có hòng ra ngoài." Phạm Kiến nhìn thấu tâm tư của con trai mình, lạnh
lùng nghiêm nghị nói: "Ngày hôm trước đã cho phép con ra khỏi cổng đến Trần
Viên rồi, Con nên biết đủ đi. Bây giờ trong kinh đô tuyết rơi nhiều đường trơn
trượt, con lại bị thương nặng như vậy, không biết đường an phận một chút à?"
Phạm Nhàn cười tự giễu: "Con thật sự đâu có hấp dẫn đến vậy? Cũng đâu đến
mức tất cả mọi người đều muốn đâm con một đao, huống chi đây là trong kinh
đô, chẳng lẽ có người dám ra tay hay sao?"
Phạm Kiến cười lạnh nói: "Trong thành hay ngoại thành kinh đô, chỉ cách nhau
mười mấy dặm mà thôi, con nghĩ khác nhau bao nhiêu?"
Hắn im lặng một chốc, hạ giọng nói: "Trong chuyện này, tốt nhất con nên bình
tĩnh một chút, chắc chắn bệ hạ sẽ đòi lại công bằng cho con."
Phạm Nhàn ngoài miệng kính cẩn đáp lời, nhưng suy nghĩ trong lòng hoàn toàn
trái ngược. Có vẻ như cả Trần Bình Bình và Phạm Kiến đều đang chờ đợi thái
độ của Hoàng đế, đương nhiên hai vị lão nhân gia này cũng có động thái riêng,
chẳng qua đều giấu Phạm Nhàn, không muốn để y dính líu quá sâu. Nhưng
Phạm Nhàn cũng hiểu, người bị thương là mình, người đứng mũi chịu sào cũng
là mình, cứ nhẫn nhịn mãi thì thật không phù hợp với nguyên tắc sống của
mình.
Về phần Hoàng đế sẽ làm gì tiếp theo, qua cuộc trò chuyện với Trần Bình Bình,
Phạm Nhàn cũng có thể đoán được phần nào, nhưng có vẻ như việc thay máu
trong triều đình không liên quan nhiều đến mình.
o O o
Đợi phụ thân ra khỏi phòng, con ngươi của Phạm Nhàn đảo hai vòng, chậm rãi
quay người, thử nghiệm một chút, phát hiện vết thương phía sau lưng gần như
đã khép lại. Y thuật của mình phối hợp với với thể chất biến thái này, đúng là
rất thích hợp với cuộc sống như khiêu vũ trên mũi đao lưỡi kiếm.
Y xuống giường, mặc quần áo, đi giày, cố gắng giữ yên lặng, tránh làm kinh
động đến những thị nữ hầu hạ mình ở ngoài. Ngồi trên chiếc ghế tròn bên bàn, y
nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, cảm thấy cứ để cái rương kia ở đó chắc sẽ an
toàn. Trên thế giới này có rất nhiều người thông minh, nhưng những người quá
thông minh thường không nghĩ rằng mình sẽ làm những việc ngớ ngẩn như thế.
Sau khi suy nghĩ xong, y nhẹ nhàng vén ra tấm rèm bông vải chính giữa nhất,
một luồng hơi nóng từ lò hương ngoài phòng phả vào mặt, y bóp nát một viên
thuốc trong tay, hương thơm từ từ lan tỏa.
Thị nữ mặt mày mơ mơ màng màng, vốn đã mệt mỏi rã rời bên cạnh lò hương.
Thiếu gia đột nhiên xuất hiện khiến cô giật nảy mình, nhưng mùi hương ngọt
ngào kia lại đưa cô trở lại trong giấc mộng. Phạm Nhàn nhìn dáng vẻ ngây thơ
đáng yêu của thị nữ, không nhịn nổi bật cười. Nha đầu Tứ Kỳ này, xem ra số
mệnh là dính thuốc mê của mình. Uyển Nhi tới Hàng Châu, đường xá xa xôi
nên không mang theo nha đầu này, nhưng không ngờ sau khi mình về đến kinh
đô lại thuốc thuốc mê cho cô nàng lần nữa.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.