Cuối cùng, hoàng đế lạnh nhạt nói: "Tuyên triệu Ngôn Băng Vân, Hạ Tông Vĩ,
Tần Hằng... vào cung."
Hắn liệt kê tên mười mấy quan viên, những người này đều có một điểm chung,
đó là... trẻ tuổi. Diêu công công nhận mệnh rời lầu, phân công đám tiểu thái
giám đi đến các nơi để triệu tập mọi người. Bản thân hắn thì tự mình ra khỏi cửa
cung, được các thị vệ hộ tống đi tới Phạm phủ, không cần hương án, không cần
pháo nổ, cứ thế đi vào hậu viện, cầm trong tay thanh kiếm bọc trong khăn vàng,
ban cho người trẻ tuổi kia.
Mọi chuyện đều rất bình thường, chỉ có điều việc này đã được ghi lại trong
sách, nghĩa là ngày mai tất cả mọi người trong kinh đô đều sẽ biết việc này.
Phạm Nhàn nâng thanh kiếm kia bắt đầu ngớ người, nghĩ thầm Hoàng đế lão tử
khách khí như vậy làm gì?
Còn những quan viên trẻ tuổi vội vã vào cung ai cũng sợ hãi, âm thầm suy đoán
tâm tư của bệ hạ.
Phạm Nhàn cầm bảo kiếm cười khổ.
Đợi đến lúc phụ thân đại nhân bước vào nhà, Phạm Nhàn nhanh chóng thay đổi
biểu cảm, nở nụ cười đầy thành khẩn nói: "Phụ thân đại nhân về sớm thế ư?"
Phạm Kiến gật đầu, ngồi xuống trước giường, nói: "Gần đây bộ Hộ không có
nhiều công việc, đương nhiên không cần ta ngồi lâu ở đó." Nói xong câu này,
hắn đưa cho Phạm Nhàn một gói giấy dầu, nói: "Bánh bao của Tân Phong
quán... Hai ngày nay Tam điện hạ giờ đang ngoan ngoãn học hành, lão nhân gia
nghĩ hắn đã ở bên ngoài suốt một năm, nên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/769417/chuong-907.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.