Phạm Nhàn lắc đầu một cái, mỉm cười ôm chặt Uyển Nhi vào lòng. Y suy
nghĩ một lúc rồi mới nói: "Thật ra, ta cũng không hiểu, có lẽ ta chưa chuẩn bị
tâm lý làm cha."
"Phải chuẩn bị cái gì?" Uyển Nhi đã quen với cách suy nghĩ của phu quân,
không giống bất cứ nam nhân nào khác trên cõi đời này. Cô tò mò hỏi.
"Chẳng hạn như... liệu mình có thể xây dựng ra một môi trường phát triển
thật tốt cho đời sau hay không?"
Uyển Nhi mỉm cười nói: "Trước hết đừng lo lắng về những vấn đề lâu dài,
thiếp chỉ thắc mắc một điều, rốt cuộc trong bụng của Tư Tư là con trai hay con
gái?"
"Không phải vừa rồi đã nói rồi à..."
"Ừ, chàng không thể nắm được chính xác."
"Dùng cụm từ 'nắm được chính xác' đúng là tinh tế."
"Vậy chàng thích bé trai hay bé gái?"
"Con gái." Phạm Nhàn nói như chém đinh chặt sắt.
Lâm Uyển Nhi nhìn y bằng ánh mắt hơi nghi hoặc. Một lúc lâu sau cô như
hiểu ra điều gì đó, thở dài và nói: "Chẳng trách chàng biết mình sắp có con mà
không mấy vui vẻ... chắc chàng cảm thấy Tư Tư không còn là một bé gái nữa."
Phạm Nhàn không hiểu gì cả, ngạc nhiên nói: "Sao nàng lại nghĩ như vậy?"
"Bé gái giống như viên trân châu, sau khi sinh con, sẽ dần dần lão hóa, biến
thành mắt cá, còn chàng... chỉ thích ngọc trai, cho dù không lôi ra chơi, chỉ nhìn
thôi cũng được." Lâm Uyển Nhi cười híp mắt nói: "Đây là những lời chàng từng
viết, đừng cố phủ nhận."
Phạm Nhàn nở nự cười tự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/769487/chuong-1042.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.