Nhu Gia mặt mày đầy hứng thú nhìn sang, tỏ vẻ ước ao: "Muội cũng muốn học
võ với Nhàn ca ca, nhưng huynh ấy lại không đồng ý, đúng là bất công."
Lúc này mọi người trong sảnh tiếp khách đều đang nhìn về phía cặp nam nữ trẻ
tuổi bên kia hồ, chỉ có Nhị hoàng tử và Lâm Uyển Nhi ngồi cạnh nhau, nhẹ
nhàng trò chuyện và ăn bánh, cứ như không quan tâm đến những gì đang diễn ra
ở phía kia.
Đại vương phi quay đầu lại nhìn cảnh tượng này, trong lòng không khỏi sinh ra
chút cảm giác quái dị, tự hỏi chẳng lẽ trong lòng hai vị này không nghĩ gì hay
sao?
Đại hoàng tử nhìn về phía bên kia hồ, lắc đầu nói thầm: "Nha đầu Diệp gia đã
lập gia đình rồi mà vẫn thích làm bừa như vậy. Lão nhị, đệ nên quản lý trong
phủ nhiều hơn... Phạm Nhàn cũng vậy."
Hắn có phần không vui nhưng không muốn nói thêm.
Lúc này Nhị hoàng tử lúc này đang ngồi trên ghế nhâm nhi bánh hoa quế, tiếng
nói cũng hàm hồ: "Có gì mà phải quản? Ngồi trong vương phủ chịu kìm nén
hơn một năm rồi, nha đầu này muốn đánh người đến phát điên rồi. Phạm Nhàn
ở đây vừa vặn làm bao cát, đệ đỡ phải chịu thiệt lúc ở trong phủ."
Lâm Uyển Nhi bên cạnh gật đầu nói: "Hai người này lớn tuổi mà tính cách như
trẻ con, có lần nào gặp mà không đánh nhau? Cứ để họ đánh, lát nữa họ sẽ trở
lại thôi."
Hai vợ chồng Đại hoàng tử nghe nói vậy quay sang nhìn nhau, trong lòng nghĩ
thầm nói kiểu gì vậy? Vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/769516/chuong-1022.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.