Y đi tới bên cửa sổ, híp mắt nhìn hoàng thành ở đằng xa, nói: "Viện trưởng
dùng một tấm vải đen như vậy che đi, rốt cuộc là có ý gì?"
Ngôn Băng Vân không nói năng gì.
Phạm Nhàn nhìn cung điện nguy nga ở phương xa, đột nhiên có cảm giác hoài
nghi đối với quyết định đến Giám Sát Viện tìm Băng Vân. Chuyện này liên
quan đến tôn nghiêm hoàng thất và Khánh Quốc, mà xưa nay Tiểu Ngôn công
tử luôn đặt lợi ích của triều đình lên làm nguyên tắc tối cao.
Y quay đầu lại nhìn Ngôn Băng Vân một cái, thật sự không dám mạo hiểm như
vậy.
o O o
Phạm Nhàn trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng cũng từ bỏ ý định nhờ Ngôn
Băng Vân sắp xếp việc này. Một mặt là y muốn đảm bảo an toàn cho Hồng
Trúc, mặt khác y biết rõ dưới khuôn mặt lạnh lùng của Tiểu Ngôn công tử là
lòng trung thành đối với triều đình Khánh Quốc, loại rủi ro này tuyệt đối không
thể coi thường.
Y nhìn khuôn mặt không mấy khỏe mạnh của Ngôn Băng Vân, nhíu mày, đặt
ngón tay lên cổ tay của Ngôn Băng Vân, chần chừ một chút.
Trong lòng Ngôn Băng Vân hơi bất ngờ, nhưng trên khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình
tĩnh, không có phản ứng nào.
"Sao sức khỏe lại sa sút như vậy?" Phạm Nhàn nhíu mày hỏi: "Nghe nói mấy
ngày nay ngươi không về phủ?"
Ngôn Băng Vân tiện tay sắp xếp lại hồ sơ trên bàn, trả lời: "Trong tù Thiên lao
giam giữ ba mươi mấy quan viên kinh đô, mỗi ngày đều có người đến Đại Lý tự
kêu oan, vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/769562/chuong-992.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.