Từ hai bên rừng núi xung quanh sơn cốc phủ đầy tuyết, mười mấy mật thám
Giám Sát viện từ từ bước ra, tay lăn lăm cây nỏ, vẻ mặt bình tĩnh và lạnh lùng
nhìn về phía Tần Hằng và với quân phòng vệ kinh đô đang phụ trách thanh lý
xác chết trong sơn cốc.
Tần Hằng khẽ biến sắc, nói: "SAo vậy? Không tin ta à?"
"Ngươi nghĩ bây giờ ta còn tin tưởng được ai à?" Phạm Nhàn cười chế nhạo
nói: "Đừng quên, mới vừa rồi thôi suýt chút ta biến thành quỷ rồi."
Tần Hằng lẳng lặng lắc đầu, bất đắc dĩ: "Nếu ngươi cho rằng nhắm mấy cây nỏ
này vào ta có thể giúp ngươi yên tâm hơn thì cứ làm vậy đi." Hắn lại cau mày
nói: "Hay là, ta cùng ngươi trở về kinh đô trước, có thể ngươi sẽ cảm thấy an
toàn hơn nhiều. Việc dọn dẹp trong sơn cốc này hãy để cho quân phòng vệ kinh
đô lo liệu, đây vốn là nhiệm vụ của chúng ta."
Người kế nghiệp Tần gia nói một cách bình tĩnh và nghiêm túc: "Nếu đúng như
lời ngươi nói, việc này thế lực quân đội nhúng tay vào, tin ta đi, chắc chắn Lão
Tần gia chúng ta sẽ giúp ngươi đòi lại công bằng."
Phạm Nhàn lắc đầu, nói: "Không cần, chúng ta cùng đi thôi, ta muốn giữ lại
những thi thể này."
Tần Hằng biết dưới khuôn mặt bình tĩnh của Phạm Nhàn ẩn lửa giận nhường
nào. Hắn gật đầu, sau đó nhìn kẻ ám sát đang hấp hối nhưng chưa chết hẳn dưới
chân Phạm Nhàn, hỏi: "Người sống này thì sao? E rằng hoàng đế sẽ đích thân
thẩm vấn."
Phạm Nhàn mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/769593/chuong-871.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.