Không ai dám coi thường một vị Đề ti của Giám Sát viện, một vị cao thủ cửu
phẩm, cho nên những tiếng khẩu lệnh vang lên này có vẻ hơi hoảng loạn. Lúc
này tên nỏ bắn vào trong sơn cốc rõ ràng đã ít đi, bởi vì đám người tập kích xe
ngựa đều hiểu mục tiêu của họ là Phạm Nhàn, nếu như Phạm Nhàn không chết,
tất cả bọn họ đều phải chết.
Chỉ có điều tuy tên nỏ ít đi nhiều, nhưng vẫn duy trì đủ mật độ và sức uy hiếp,
ép những kiếm thủ của Giám Sát viện phải lưu lại trong xe ngựa.
o O o
Tìm kiếm và ám sát đang tiếp diễn, trong đỉnh núi tuyết lân cận, một tiếng đạp
tuyết vang lên, một gã cao to cầm nỏ cảnh giác nhìn xung quanh.
Đột nhiên, mặt tuyết nứt ra, một lưỡi dao màu đen kịt đâm sâu vào bụng dưới
của hắn.
Người cầm dao kia xoay một chút rồi rút ra, để cho chất độc phát huy càng mau
chóng.
Gã cao to kia đau đớn tuyệt vọng cúi đầu, nhìn người trẻ tuổi toàn thân mặc áo
trắng phía trước, muốn kêu cứu, nhưng bị một vệt đen lóe lên cắt đứt cổ họng
hắn.
Máu tươi phun ra, hắn bưng cổ họng, quỳ rạp xuống trên mặt tuyết, tay phải vô
lực gạt một cái, mũi nỏ trong tay bắn về phía mặt tuyết gần đầu gối, lực phản
chấn mãnh liệt đẩy thân thể sắp chết của gã nảy lên một cái, ngã sấp xuống mặt
tuyết, phát ra một tiếng động trầm trầm.
Sau khi cắt đứt cổ họng gã, Phạm Nhàn hờ hững lao về phía trước, ẩn mình sau
một thân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/769603/chuong-864.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.