Phạm Nhàn lắc đầu, đặt báo cáo của viện xuống. Từ khi Tiết Thanh bắt đầu
dâng tấu, y đã trốn khỏi Tô Châu, chưa trở về Hàng Châu ngay, cũng không tới
Ngô Châu, chỉ là hóa trang thành dân chúng bình thường, lên thuyền, theo bản
năng muốn càng xa khỏi vòng xoáy chính trị này càng tốt.
Y cũng biết chuyện Nhị hoàng tử dâng tấu bảo vệ Thái tử, trong lòng nghĩ
thầm lão nhị này cũng thực tàn nhẫn.
Y lại nghĩ về trận đại thắng ở Thương Châu, ánh mắt lóe lên vẻ nghi hoặc.
Trong mây chuyện chiến sự này, từ xưa tới nay y luôn dốt đặc cán mai, chỉ cảm
thấy loại nhân vật đáng sợ như Thượng Sam Hổ, sao lại chịu thiệt thòi nặng nề
như vậy dưới tay Yến Tiểu Ất? Mấu chốt nhất là tùy tiện khơi mào chiến sự là
tội lớn, dân chúng và thần tử còn có thể vui mừng như đang xem kịch, nhưng
sao Hoàng đế cũng vui vẻ như thằng ngốc vậy?
o O o
Đúng vậy, không phải Phạm Nhàn đang bỏ trốn thì là cái gì! Nói chung là
đang trên con đường tránh xa Giang Nam, tránh xa kinh đô, và tránh xa trung
tâm bão táp chính trị của Khánh Quốc. Bởi vì y biết rõ, cho dù tình hình kinh đô
có thay đổi như thế nào, ý định của Hoàng đế kia đã quyết, không ai có thể ngăn
cản việc phế truất người kế vị phát sinh.
Đã như vậy, bất cứ hành động nào của y cũng thành thừa thãi. Y còn thấy lo
lắng lúc Hoàng đế tế trời, có thể sẽ kéo mình trở về kinh đô, đặt y trước mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/818691/chuong-1154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.