Vương phi ôn tồn đáp: "Hiện tại tình thế kinh đô đang rất nguy cấp, Vương
gia nhà ta phụ trách cấm quân, tuyệt đối không thể về phủ. Vậy nên nếu Phạm
đại nhân muốn gặp chàng ấy, sợ rằng sẽ hơi khó khăn. Có điều không biết Tiểu
Phạm đại nhân có gì khó xử, ta mạo muội đến đây, mong Tiểu Phạm đại nhân
đừng trách."
Phạm Nhàn chìm vào trầm ngâm, một lúc lâu sau mới nói: "Đại công chúa,
hiện giờ ta bị coi là kẻ phản nghịch hành thích quân vương, cô đã dám đến gặp
ta,. hỏi ta có gì khó xử, vậy chắc hẳn là hiểu ý của ta."
Vương phi ánh mắt xao động, không biết nên đáp thế nào.
Phạm Nhàn cúi đầu suy nghĩ một lát, đến gần Vương phi nửa bước, nhẹ
giọng nói: "Chẳng hay Vương phi còn nhớ, năm xưa từ Bắc Tề tới phía nam,
trong ngoài xe ngựa, chúng ta từng nói gì?"
Vương phi hơi sững sờ, sau đó mỉm cười: "Ước định tất nhiên sẽ không
quên. Nhưng thời thế đã thay đổi, hiện giờ kinh đô quá nguy hiểm, Vương gia
chỉ dựa vào cấm quân để chèo chống, nếu đại nhân thật sự muốn làm chuyện
lớn, chỉ e Vương gia nhà ta khó mà đủ sức. Ta chỉ là một người đàn bà, càng
không thể gánh vác."
"Chèo chống?" Phạm Nhàn mỉm cười: "Vương phi đề cập đến việc luân
chuyển quân phòng vệ kinh đô hôm qua?"
Vương phi im lặng.
Phạm Nhàn thở dài. Việc luân chuyển quân phòng vệ kinh đô quả thực
chính là điểm yếu của y, đồng thời cũng là điểm yếu của Đại hoàng tử.
Trước kia, quân phòng vệ đô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/818829/chuong-1251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.