Thư Vũ cũng chìm vào trầm ngâm cả nửa ngày, vị đại thần Khánh Quốc này
như chợt già đi chỉ trong nháy mắt. Một lúc sau, ông khàn giọng nói: ""Tiểu
Phạm đại nhân đã tới gặp, hơn nữa lão phu cũng đã biết, không thể coi như
ngươi chưa từng tới được.""
Sắc mặt Phạm Nhàn hơi đổi.
""Lão phu chỉ tò mò, tuy Phạm Thượng thư bị quản thúc tại phủ, ngài vẫn
có nhiều bằng hữu nhưng trong triều, sao lại lựa chọn lão phu chứ không tìm
đến người khác, ví dụ như Trần viện trưởng, ví dụ như Đại hoàng tử?"" Đôi mắt
Thư Vũ lấp lánh một luồng hào quang khiến người ta cảm thấy thoải mái, ông
mỉm cười hỏi.
Phạm Nhàn cũng mỉm cười đáp: ""Vũ lực chỉ là biện pháp cuối cùng để giải
quyết mọi việc. Khi mọi thứ tới hồi kết, vẫn phải dùng đến võ lực. Nhưng trước
khi hành động, Khánh Quốc cần bàn luận một chút về đạo lý.""
Y thản nhiên nói: ""Lý do ta chọn ngài lên nói lý thay bệ hạ, chính vì ngài là
người đọc sách.""
Cuối cùng Phạm Nhàn nói: ""Ta không phải là người đọc sách đơn thuần,
nhưng ta biết người đọc sách thực sự sẽ ra sao, như thầy của ngài Trang Mặc
Hàn tiên sinh - người đọc sách có xương, ta muốn mượn xương của tiên sinh
dùng một lát.""
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Toàn thành trắng xóa, một màu trắng như tuyết. Giống như có trận tuyết
lạnh thấu xương đổ xuống vào tháng chín, bông tuyết bay lả tả khắp nơi, từ
hoàng thành đến ngõ phố, nhà dân. Không phải tuyết thật, chỉ là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/818841/chuong-1243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.