Giống như Diệp Lưu Vân, Tứ Cố Kiếm cũng há hốc miệng, trong thần sắc
còn khiếp sợ hơn so với khi nhìn thấy Ngũ Trúc. Một lúc lâu sau hắn mới lắc
đầu nói: "Ba mươi năm không gặp, không ngờ ngươi lại nói nhiều như vậy...
Nếu không biết là ngươi, chỉ e còn tưởng ngươi bị người khác giả mạo."
Ngũ Trúc lắc đầu, không muốn trả lời vấn đề nhàm chán này.
Tứ Cố Kiếm chỉnh nón lá trên đầu, nói: "Ngũ Trúc, năm xưa chúng ta cũng
có tình nghĩa...Trừ phi bất đắc dĩ, ta không muốn động thủ với ngươi... Phải biết
, hai năm sau chuyện Ngưu Lan sơn, ta luôn rất khoan dung với Phạm Nhàn."
Mọi người lại hoảng sợ, thầm nghĩ tình nghĩa năm xưa là cái gì?
Ngũ Trúc khẽ giật mình, suy nghĩ một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: "Khi đó
nước mũi của ngươi đã rơi xuống mặt đất rồi... Bẩn đến mức không còn cách
nào khác."
Tứ Cố Kiếm cười ha hả nói: "Bây giờ ta cũng dơ bẩn như vậy, bây giờ ta
vẫn là tên ngốc mười mấy tuổi còn chảy nước mũi kia, thế nào? Có muốn ngồi
xổm cùng ta không?"
Khóe môi Ngũ Trúc dần vểnh lên, dường như muốn cười nhưng cuối cùng
lại không cười nổi, chỉ lắc đầu.
.o O o .
Tứ Cố Kiếm trầm mặc một lúc lâu, lắc đầu, thu kiếm vào vỏ bên cạnh. Diệp
Lưu Vân cả kinh hỏi: "Làm gì vậy?"
Tứ Cố Kiếm chỉ vào Hồng lão thái giám, chỉ Ngũ Trúc, lại nhìn Diệp Lưu
Vân, tức giận nói: "Hai người đánh hai người, thằng ngốc mới động thủ."
Diệp Lưu Vân vẻ mặt đau khổ nói: "Nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/818871/chuong-1223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.