๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Còn về phần Yến Tiểu Ất có còn sống hay đã chết, y thực sự không muốn
quan tâm. Y chỉ cảm thấy rất mệt, chỉ muốn nằm xuống như vậy, nằm trên bãi
cỏ mềm mại này, trên đỉnh núi tách biệt với thế giới, tận hưởng giây phút nghỉ
ngơi hiếm hoi. Hơn nữa, nếu Yến Tiểu Ất còn sống, với tình trạng hiện tại của
y, cũng chỉ có đường chết mà thôi.
Mà đã như vậy, thì còn lý do gì phải quan tâm đến hắn nữa?
.o O o.
Có điều, y buộc phải quan tâm, bởi có quá nhiều việc trên thế gian này đang
chờ y giải quyết. Chốc lát sau, trên bãi cỏ yên bình đến nghẹt thở này xuất hiện
một bóng dáng yếu ớt. Phạm Nhàn kéo lê cơ thể trọng thương, tựa vào khẩu
súng bắn tỉa, bước từng bước một đi qua bãi cỏ, tiến về phía vũng máu ở đằng
xa.
Trước đây, Phạm Nhàn luôn cảm thấy khoảng ba trăm mét quá gần, gần đến
mức khiến lông tóc y dựng đứng. Nhưng bây giờ y lại thấy ba trăm mét này vô
cùng xa xôi, xa đến mức dường như không có điểm kết thúc.
Khi đến bên Yến Tiểu Ất, y đã mệt đến mức khó lòng đứng vững. Đôi chân
của y không ngừng run rẩy, vũ khí quý giá nhất thế gian này, đang chống đỡ
toàn bộ trọng lượng tiến y, nòng súng mảnh mai chìm sâu vào đất bùn.
Phạm Nhàn không quan tâm nữa, cho dù vũ khí có mạnh mẽ đến đâu, thực
ra cũng không khác gì một cái gậy chống. Nếu con người không thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/818889/chuong-1211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.