Trên vách núi cheo leo gió rất lớn, đôi tay của y và bề mặt đá bóng loáng có
lực hút mạnh. Trong cơ thể y, chân khí bá đạo chảy qua các kinh mạch thô to
khép mở nhẹ nhàng, ngăn chặn tình trạng mất kiểm soát nội lực. Những luồng
khí tức dịu dàng và tự nhiên của Thiên Nhất đạo chậm rãi tu bổ kinh mạch mất
ổn định.
Y nuốt một ngụm nước bọt, nương theo ánh trăng mờ nhạt quan sát đường
nét nham thạch thẳng tắp trên đỉnh đầu, không khỏi cảm thấy sợ hãi. Nếu y
không thể dính vào bức tường đá này, rơi xuống vùng biển đầy đá ngầm và sóng
dữ, chỉ e sẽ tan xương nát thịt.
Bên vách núi kề biển này, gió thổi quá mạnh, từng cơn giá rét xâm nhập vào
tứ chi, khiến toàn thân lạnh buốt. Y không phải là Ngũ Trúc, không có công
pháp lên xuống thần kỳ trên không trung, cho nên y càng phải bám chặt hơn.
"Vì sao Hoàng đế biết Ngũ Trúc thúc đang ở Đại Đông sơn?" Một nghi vấn
mà Phạm Nhàn chưa bao giờ có cơ hội hỏi bất giác nhen lên trong lòng. Có vẻ
như Hoàng đế có một mối liên hệ nào đó với Thần Miếu mà Phạm Nhàn không
biết. Nhưng chẳng phải năm ngoái đại tế tự tử vong một cách bất thường...
những điều này lại trở nên mơ hồ.
Tầng mây lại một lần nữa che phủ mặt trăng, Phạm Nhàn tiếp tục di chuyển
xuống vách đá. Không biết đã trượt đi bao lâu, khoảng cách giữa y và nước biển
đen như mực ngày càng gần. Y cũng càng lúc càng cảnh giác vận công lực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/818921/chuong-1190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.