Người áo đen không có ý định giải thích việc tạm ngừng tấn công lúc này
cho thuộc hạ, chỉ lạnh lùng nhìn ngọn núi lớn đột ngột xuất hiện trước mặt. Lần
này thống lĩnh quân phản loạn tập kích chỉ là một phần trong hiệp nghị, nếu
không tạm thời nắm giữ lực lượng này trong tay, bệ hạ kia... rất khó hạ quyết
định kia.
Trên bầu trời bỗng nhiên có đám mây đen bay qua, che che khuất vầng trăng
sáng ngời, khiến xung quanh sơn môn chìm trong bóng tối. Người mặc áo đen
cưỡi ngựa vẫn không hề động đậy, chỉ có hai thân tín bên cạnh, tay cầm binh
khí ngắn trong bọc vải, tỏa hào quang thăm thẳm.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn không biết đám mây đen này sẽ che khuất ánh trăng trong bao
lâu, y lẳng lặng mà trượt xuống dưới núi, không chậm lại hay tăng tốc, duy trì
một tốc độ ổn định đáng sợ. Ban ngày, mặt Đại Đông sơn giáp biển tựa như
ngọc thạch, ban đêm tỏa ra ánh sáng âm u, kết hợp hoàn mỹ với y phục đi đêm
mà y mặc.
Hai bên sườn Đại Đông sơn như hai lưỡi dao, đâm thẳng vào mặt đất bờ
biển, chỗ đó có cao thủ Đông Di thành đang mai phục, nên anh không thể chọn
lựa con đường kia, chỉ có thể đi từ phía dưới mặt biển đối diện với gió.
Trên thế gian này, không ai có khả năng trượt xuống từ tình cảnh tuyệt vọng
như vậy, ngoại trừ Phạm Nhàn. Vì vậy y không lo người trên mặt biển hay binh
sĩ phản loạn trên đất liền sẽ phát hiện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/818923/chuong-1189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.