"Vấn đề gì?" Ngôn Băng Vân nhìn phụ thân, trong lòng bừng bừng lửa giận,
phẫn nộ nói: "Chinh Bắc quân mất đi năm ngàn người! Đây là đại thắng à? Đã
chặt đầu tám ngàn, nhưng e rằng hơn một nửa chỉ là giả mạo! Năm ngàn người
kia đã thực sự chết chưa? Nếu họ không chết, thế thì năm ngàn người biến mất
ấy đã đi đâu?"
Hắn chỉ vào bản đồ biên giới Khánh Quốc trên bàn, phẫn nộ nói: "Phụ thân,
tuy dù doanh trại của Chinh Bắc quân nằm giữa Thương Châu và Yến Kinh,
nhưng nếu vẽ một đường thẳng, chỉ cách Đại Đông sơn không quá năm trăm
dặm! Nếu năm ngàn người lẽ ra đã chết lại bất ngờ xuất hiện dưới chân núi Đại
Đông sơn, vậy phải làm sao?"
Ngôn Nhược Hải cau mày, sau một lúc lâu trầm mặc bỗng lạnh giọng nói:
"Ngu xuẩn! Cho dù từ Thương Châu tới Đông Sơn khá gần, nhưng phải đi
đường vòng qua Hào Sơn, qua không biết bao nhiêu châu, quận, khoảng cách
cũng hơn một ngàn dặm. Con nghĩ năm ngàn người có thể lặng lẽ xâm nhập vào
lãnh thổ của chúng ta sao?"
"Nếu không đi đường vòng thì sao?" Ngôn Băng Vân đứng đối diện phụ
thân, không lùi một bước, nói ra toàn bộ hoài nghi trong lòng: "Nếu Đông Di
thành mở cửa biên giới, để cho năm ngàn người đáng ra đã chết ấy đi ngang qua
các quốc gia chư hầu... Thế thì làm sao?"
Hai tiếng làm sao liên tiếp, nhưng không làm Ngôn Nhược Hải cảm thấy lo
lắng. Ông nhìn con trai mình lạnh lùng nói: "Ngu xuẩn! Cho dù đúng như con
nói, năm ngàn người đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/818947/chuong-1173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.