🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ngôn Băng Vân không có gì cần thu dọn, ra khỏi toà nhà, lên xe ngựa của
mình, vội vã trở về phủ Tử tước, không tìm đến gặp muội tử Thẩm gia để tâm
sự, mà trực tiếp bước đến thư phòng của phụ thân, mở miệng hỏi: "Bên phía
Tần gia có tin tức gì không?"
Ngôn Nhược Hải nhìn con trai một cái, lắc đầu nói: "Con quản lý Tứ Xử
trong viện, bên phía Hào Sơn có động tĩnh gì không?"
Vị trí của Hào Sơn rất đặc biệt, chính là nơi ra vào của khu vực Đông Sơn.
Địa điểm này nằm ở đông bắc của Khánh Quốc, cách Đông Di không xa. Có
điều, giữa Đạm Châu và Đông Di có rừng rậm nguyên thủy mà không ai dám đi
xuyên qua, nên giao thông giữa hai nơi chủ yếu dựa vào đường biển hoặc đi
vòng qua Hào Sơn.
Vốn dĩ khu vực Đông Sơn không có lực lượng nào quá mạnh mẽ đe dọa
được đoàn tùy tùng của Hoàng đế, nhưng Hào Sơn lại nằm ngang trên đường từ
Đông Sơn trở về kinh đô. Điểm mấu chốt nhất là... cả hai cha con nhà họ Ngôn
đều biết trong khe núi đó luôn có thân binh bí mật của Tần lão gia tử đang huấn
luyện. Vụ phục kích Phạm Nhàn ở ngoại ô kinh đô năm ngoái chính là đội ngũ
mà Tần gia đã giấu diếm triều đình, điều động từ Hào Sơn đến đây.
"Phía Hào Sơn vẫn luôn yên bình. Kể từ sau sự việc đó, trong viện luôn tập
trung tinh thần cao độ theo dõi phía đó, nếu có bất cứ dị biến nào, đều không thể
giấu diếm chúng ta." Ngôn Băng Vân nhẹ nhàng thả lỏng mình một chút, ngồi
xuống.
Ngôn Nhược Hải mỉm cười nói: "Những việc chúng ta biết, thì Viện trưởng
đại nhân cũng biết, tức là bệ hạ cũng biết. Bệ hạ đã dám dẫn theo hai ngàn cấm
quân đến Đại Đông sơn để tế trời, nếu không phải là không đặt những người ở
Hào Sơn vào trong mắt, thì tức là tin tưởng vào lòng trung thành của Tần lão gia
tử."
"Trung thành?" Ngôn Băng Vân thở dài, "Chẳng lẽ việc âm thầm ám sát
trọng thần của triều đình, cũng được coi là trung thành?"
"Trung thành có nhiều cấp độ, có lẽ sau sự việc lần trước bệ hạ đã nghi ngờ
lòng trung thành của lão gia tử, nhưng trên thực tế, thần tử và bệ hạ luôn có sự
khác biệt."
Ngôn Nhược Hải dừng lại một lát rồi hỏi một cách nghiêm túc: "Mặc dù ta
đã nghỉ việc và không nên hỏi, nhưng vẫn rất tò mò, bên phía Định Châu có
chuyện gì xảy ra không?"
Ngôn Băng Vân lắc đầu: "Đầu năm chém được sáu trăm tên người Hồ, đáng
lẽ lúc này ra phải trở về kinh đô báo cáo công trạng, nhưng rõ ràng Diệp Trọng
cũng lo sợ triều đình nghi ngờ mình, vì vậy hắn vẫn giữ đội ngũ ở Định Châu,
không dám trở về kinh đô trong lúc bệ hạ vắng mặt."
Hắn nhẹ nhàng siết chặt nắm đấm trong tay áo, muốn nói gì đó nhưng lại
thôi.
Ngôn Nhược Hải tò mò nhìn con trai mình một cái, nói: "Lúc bình thường
con có như thế này đâu, có chuyện gì muốn nói thì cứ nói ra đi."
Gương mặt giá lạnh của Ngôn Băng Vân lộ vẻ nghi ngờ: "Con không biết bệ
hạ có thật sự an toàn hay không."
"Có gì đáng ngại?" Ngôn Nhược Hải cau mày nói: "Triều đình Đại Khánh ta
có bảy nhánh quân tinh nhuệ, ba nhánh mà con nghi ngờ chẳng thể tiến cận Đại
Đông Sơn, tất cả đều dưới sự giám sát của viện."
"Yến Tiểu Ất thì sao?" Ngôn Băng Vân lạnh lùng nhìn vào đôi mắt của phụ
thân, như muốn tìm ra điều gì đó từ ánh mắt của ông.
Ngôn Nhược Hải rất tự nhiên quay đầu đi, không dám nhìn vào mắt con trai,
nói: "Yến Đại đô đốc thì có chuyện gì?"
"Trận đại thắng ở Thương Châu có vấn đề!" Ngôn Băng Vân hạ giọng lại:
"Ta đã nói, trận đại thắng ở Thương Châu lần này có vấn đề! Những mật thám
Tứ Xử điều tra quân công từ đã báo cáo lại, tuy những thủ cấp này đã được
ngụy trang nhưng vẫn có một số điểm không ổn..."
"Ngươi là thủ lĩnh của Tứ Xử, tiếp quản chức vụ của ta, chắc biết, giết dân
để giả công... Tuy là tội rất lớn, nhưng từ xưa đến nay chưa từng có cách nào để
ngăn chặn hoàn toàn. Đặc biệt là những tướng lĩnh biên giới như thế này, cần
nhận thêm ban thưởng từ triều đình để cân bằng đau khổ ở vùng đất biên
cương." Ngôn Nhược Hải lạnh lùng nói: "Hơn nữa, cho dù Yến Tiểu Ất giả mạo
quân công, thì có liên quan gì đến bệ hạ trên Đại Đông sơn? Đừng quên, quốc
thư từ Bắc Tề đã đến, chẳng lẽ người Bắc Tề lại đóng kịch cùng Yến Đại đô
đốc?"
"Điều con lo ngại chính là chuyện ấy." Ngôn Băng Vân phản bác: "Nếu chỉ
là giết dân để giả công thì con cũng có thể bỏ qua, nhưng nếu việc này có liên
quan đến Bắc Tề, con sợ sự việc sẽ không đơn giản như chúng ta nghĩ."
Ngôn Nhược Hải từ từ đứng dậy, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của con trai
mình, nói từng câu từng chữ một: "Con có biết mình đang nói gì không? Chẳng
lẽ con nghĩ chỉ vì Viện trưởng và Đề ti đại nhân cho phép con tạm quản lý viện
nên con đã là nhân vật tài giỏi nhất dưới vòm trời này? Con nghĩ mình có thể
nhìn thấu mọi sự giả dối trên thế gian này ư? Cho dù Yến Đại đô đốc và người
Bắc Tề đang đóng kịch, nhưng có vấn đề gì không?"

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.