๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tay phải lạnh lẽo của Lý Vân Duệ siết chặt bàn tay con gái, nở nụ cười khó
nhọc. Lần cuối cùng giơ tay lên, vuốt nhẹ lọn tóc bên tai, dường như muốn giữ
lại vẻ đẹp rực rỡ nhất khi rời bỏ thế gian.
Đầu ngón tay ả lướt qua đóa hoa xanh đầy đẹp đẽ mà thê lương kia, nở một
nụ cười mỉa mai nơi khóe môi.
Không rõ ả đang cười ai. Có lẽ là cười người vừa còn ôm mình trong lòng,
nhưng thấy Uyển Nhi là lạnh lùng đẩy ả xuống cỏ; hoặc nhớ lại đêm mưa giông
trong cung điện, đứa cháu trai sợ hãi nhưng đầy tình cảm kia; hoặc là ký ức tuổi
thơ xa xưa.
Sau đó ả khinh miệt, thốt ra ba chữ cuối cùng trên cõi đời này:
"Nam nhân mà..."
o O o
Nhìn thân thể công chúa trên bãi cỏ dần dần lạnh lẽo, đáy lòng Phạm Nhàn
cũng từ từ giá băng. Y biết, kẻ thù mạnh mẽ và tàn độc nhất của mình trong
cuộc đời bản thân, cuối cùng đã kết thúc cuộc đời khó có thể đánh giá của mình.
Nói chính xác hơn, từ âm mưu Đại Đông sơn, đến mưu phản ở kinh đô, rồi đến
con dao ở Thái Bình biệt viện, Lý Vân Duệ chỉ là tự sát, trái tim ả đã chết từ
lâu.
Đây là một người phụ nữ rất đặc biệt, rất mạnh mẽ. Nếu không nhờ cái
rương đen kia, chắc Phạm Nhàn đã chết dưới tay Yến Tiểu Ất từ lâu, toàn bộ
tình hình kinh đô cũng đã rơi vào tầm kiểm soát của Trưởng công chúa từ lâu.
Có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/877404/chuong-1396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.