๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn cảm thấy toàn thân lạnh giá, không ngờ nước cờ cuối cùng của
mình lại trở nên nực cười đến thế trong mắt đối phương, bị nhìn thấu một cách
dễ dàng. Y hít một hơi thật sâu, cố nén nỗi khiếp sợ trong lòng, giọng van nài:
"Nói cho ta biết, bọn họ đang ở đâu."
Lý Vân Duệ không nhìn y, thân thể dần trở nên giá lạnh, bả vai vô thức rúm
lại, nói: "Ta sắp chết đi, để lại Uyển Nhi một mình trên cõi đời này chịu ức hiếp
từ nam nhân, còn nghĩa lý gì nữa?"
"Nàng là thê tử của ta, ta sẽ che chở cho nàng."
Lý Vân Duệ đưa mắt nhìn về xa xăm, giọng nói run rẩy: "Vốn dĩ ta muốn
giết tiểu thiếp của ngươi, nhưng không giết được. Nhưng sau này ngươi vẫn có
nhiều người nữ nhân khác, sao ta lại để Uyển Nhi tiếp tục chịu khổ được."
Ả quay đầu lại, lặng lẽ nhìn vào mắt Phạm Nhàn, nói: "Yên tâm đi, ta sẽ
không dùng tính mạng của con bé để uy hiếp ngươi trở thành một khổ tu sĩ..."
Trong lòng Phạm Nhàn chùng xuống, chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp
trước mắt. Lúc này, độc tố đã tập trung ở hai bên thái dương của ả, hóa thành
vài nhánh màu xanh dọc theo động mạch, giống như hai đóa hoa xanh bên hai
bên mái tóc, vừa quyến rũ vừa độc ác.
Lý Vân Duệ nhìn y bằng ánh mắt mỉa mai, chậm rãi giơ tay phải, kéo Phạm
Nhàn lại gần, yếu ớt tựa vào vai y, mặt áp sát mặt y, thân thể vịn vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/877405/chuong-1395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.