๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trương Đức Thanh nhìn cảnh tượng trước mắt, tâm trạng phức tạp khó tả.
Thứ mang ên trung thành cần phải giữ vững cả đời, chỉ cần lung lay một phút
cuối cùng thôi, nửa quãng đời trước trung thành cũng trở thành bước đệm cho
cái danh gian trá. Hắn biết mình không còn hy vọng gì nữa, cũng chẳng có can
đảm dùng ba ngàn quân của Thành Môn ti và chín cổng thành khác để giúp Tần
gia cầm chân Định Châu quân .
Cổng thành chỉ ngăn được người bên ngoài chứ không ngăn nổi kẻ phản bội
bên trong. Trương Đức Thanh thở dài, liếc nhìn Chính Dương môn lấp lánh
dưới ánh mặt trời, dẫn thân binh bám theo long kỳ và đại quân phản loạn, bắt
đầu tháo chạy.
Chính Dương môn chưa kịp đóng lại, Cung Điển đã dẫn Định Châu quân
xông tới, biến thành một con rồng vàng truy kích ra ngoài.
o O o
Lúc này, Thái tử đang tháo chạy, dùng long kỳ đánh lạc hướng trong khi bản
thân được mấy tướng lĩnh còn sống sót của Tần gia hộ tống, đã đến Đông Hoa
môn. Tần lão gia tử và Tần Hằng đã bỏ mạng, lực lượng phản loạn giờ như rắn
mất đầu. May mắn là những tướng do Tần lão gia tử phái đến bảo vệ Thái tử
vẫn còn sống sót. Trong hoàn cảnh nguy hiểm, họ nghĩ ra cách để Thái tử trốn
thoát, định rời khỏi kinh đô lên phía bắc, hội quân với đại doanh Chinh Bắc
quân ở Thương Châu.
Nhưng tâm trạng Thái tử lúc này rất u uất, biết rằng nếu trong kinh đô đã
ngầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/877451/chuong-1364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.