๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đại đao chém vào vai tên giáo úy kia, Đại hoàng tử nhíu mày rên lên một
tiếng, dồn sức từ eo lưng và bụng, giáng mạnh lưỡi đao vào vết thương, xoạt
một một tiếng, lưỡi đao xuyên thủng cơ thể, chặt tên giáo úy làm đôi!
Tiếp đó, Đại hoàng tử cúi người né tránh một mũi thương đâm tới từ trước
mặt, đại đao trong tay kéo về phía sau, xoay một vòng quanh hông, dựa vào sức
mạnh cường đại của cánh tay thi triển một đòn chém ngang hung hãn, lưỡi đao
gào thét trên không, chém bay đầu tên phản loạn bên trái!
Với một tiếng bộp nhẹ, máu tươi bắn lên giáp bạc của Đại hoàng tử. Thanh
trường đao trong tay hắn cũng dính đầy máu, màu bạc và đỏ hòa quyện, giống
chiếc áo choàng màu đỏ rực thường ngày hắn yêu thích, theo đòn tấn công dũng
mãnh của cấm quân, hóa thành một vệt máu, trông vô cùng oai hùng lộng lẫy.
Chiếc mũ giáp ép lên chặt đôi lông mày sắc như đao kiếm của Đại hoàng tử,
trong mắt hắn bùng lên ngọn lửa chiến đấu. Hắn hùng dũng dẫn quân xông về
phía trung quân của kẻ địch ở phương xa. Dọc đường không biết sẽ gặp bao
nhiêu chém giết ngăn cản, có lẽ hắn sẽ không bao giờ có thể tiếp cận Lý Thừa
Càn, nhưng hắn vẫn xung phong tới.
Bởi hắn chính là Đại soái Tây Chinh quân của Khánh Quốc, là người duy
nhất trong hoàng tộc có kinh nghiệm chiến trường. Mặc dù không hiểu ý đồ của
Phạm Nhàn, nhưng đã nhận sứ mệnh này, hắn nhất quyết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/877467/chuong-1353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.