๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Ta thừa nhận ngươi rất cường đại, nhưng dẫn binh xung kích khác với ám
sát một mình." Đại hoàng tử nhíu mày: "Việc này để ta làm. Ngươi giữ thành
trì, mạng sống của mẫu thân ta giao cho ngươi."
Phạm Nhàn im lặng, biết không thể thuyết phục huynh đệ sắp ra trận này.
Đại hoàng tử nhìn Phạm Nhàn, bất chợt lên tiếng: "Ta nghi ngờ bản thân có
phải đã phát điên hay không, không hề hay biết gì nhưng lại định dẫn theo mấy
trăm người này đi tấn công doanh trại..." Hắn thở dài một tiếng, nhổ nước bọt
xuống đất, "Sau khi ta chết, nếu ngươi thoát được, đừng quên mỗi năm cúng
tiền giấy vàng mã cho ta."
Phạm Nhàn khẽ mỉm cười, biết phong tục ở quê hương của Lý gia năm xưa
vốn thường đốt tiền vàng mã, nghe những lời này không khỏi vỗ vai Đại hoàng
tử, một lúc sau mới nói được một câu: "Đại ca, chú ý an toàn."
Nghe đến hai chữ "đại ca", Đại hoàng tử cười ha hả và nói: "Lúc sắp chết,
đột nhiên được ngươi thừa nhận là đại ca, cũng không tệ."
Đại hoàng tử hiểu rõ ràng, Phạm Nhàn thậm chí không chịu nhận Hoàng
thượng làm phụ thân, nhưng lại sẵn lòng xem hắn là đại ca. Giữa hai người thật
sự có tình cảm chân thành.
Phạm Nhàn quay đầu, nhìn theo Đại hoàng tử cùng đội cấm quân liều chết
đang dần khuất xa, quan sát họ vuốt ve những hơn hai trăm con chiến mã còn
lại trong cung, ánh mắt dần trở nên ôn hòa. Y biết nếu thua cuộc lần này, có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/877476/chuong-1346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.