๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ Lão bộc mỉm cười, đẩy ông vào một gian phòng
phía sau vườn. Khi bước vào phòng, Trần Bình Bình đột ngột nói với hắn: "Nếu
Phạm Nhàn biết mình làm cha rồi, chắc chắn sẽ biết trân trọng sinh mệnh của
mình hơn."
Ánh sáng trong phòng không rực rỡ, nhưng vẫn có thể nhìn rõ một thiếu nữ
khoảng hai mươi tuổi, đang nhìn đứa trẻ trong lòng mình bằng ánh mắt trìu
mến. Cô gái toát lên vẻ mẫu tử chính là Tư Tư, người đã mất tích ở trang viên
họ Phạm ngoại ô kinh đô. Còn đứa trẻ trong lòng cô...
Trần Bình Bình đẩy xe lăn tới gần, mặt đầy trìu mến nhận lấy đứa trẻ mới
sinh từ tay cô, nhìn sắc hồng và đôi mắt nhắm nghiền trên gương mặt em bé, em
bé uốn lưỡi trong miệng kêu lên hai tiếng, ông trêu đùa: "Tiểu nha đầu ngoan
lắm, cha con mà thấy chắc chắn sẽ rất thích."
Tư Tư nhìn cảnh này với ánh mắt ngọt ngào, bỗng chú ý đến bông hoa trắng
nhỏ trên trán Trần Bình Bình, cô tò mò hỏi: "Sao Viện trưởng đại nhân lại cài
bông hoa vậy?"
"Lần trước ta bế một đứa nhỏ, nó lập tức bật khóc, có lẽ vì ta không đẹp trai
cho lắm, hôm nay thử cài bông hoa xem... Xem kìa, quả nhiên nó không khóc
nữa."
Những nếp nhăn trên mặt Trần Bình Bình nở thành đóa hoa cúc khi cười,
ánh mắt yêu thương không thể giả tạo nổi. Có lẽ ông thực sự coi bé gái trong
tay như cháu nội của mình vậy.
Tư Tư vừa mới sinh xong, sức khỏe không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/877521/chuong-1316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.