🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lý do ngọn lửa này khác với ngọn lửa của liên quân tám nước. Bọn cướp
tám nước cho rằng đồ đạc nhiều quá không thể mang đi hết nên thà đốt sạch
không để lại cho người trong nước. Còn lý do quân lính Tần gia đốt phá... là vì
chúng không cướp được thứ gì, bắt được ai!
Những cơ quan bẫy rập kinh hoàng mà Phạm Nhàn từng chứng kiến vẫn còn
đó, quân lính Tần gia phải hy sinh hơn 300 mạng mới xâm nhập được Trần
Viên. Nhưng bên trong, chúng không tìm thấy một bóng người sống.
Đón chờ chúng là một khu vườn trống không. Trần Viện trưởng trong lời
đồn đại bị trúng độc nằm liệt giường không có ở đây, những cơ thiếp xinh đẹp
cũng vắng bóng, ngay cả hạ nhân cũng đã đi sạch. Có vẻ như tất cả đều đã rút
lui từ lâu, rất gọn gàng sạch sẽ, ngay cả những bức hoạ treo trên vách Trần Viên
cũng bị lấy đi hết.
Trần Bình Bình rất thích những bức hoạ đó.
Quân đội này do Tần gia khống chế, chủ yếu là binh lính quân phòng vệ
kinh đô, lãnh đạo là một tướng quân đời thứ hai của Tần gia, là họ hàng với Tần
Hằng. Hắn tức giận nhìn Trần Viên trống không, nghĩ mình dẫn quân tới đây,
chết nhiều người vậy mà chỉ chiếm được cái vườn hoang, không khỏi muốn ói
máu.
Trong cơn thịnh nộ, tên tướng quân Tần gia gia này đã phóng hỏa.
Trong biển lửa hừng hực, hắn sai ngựa truyền tin về đại doanh Nguyên Đài,
còn bản thân không dám dẫn quân trở về, vì Tần lão gia đã ra lệnh liên minh,
một khi động thủ vào Trần Viên thì phải giết chết Trần Bình Bình mới được về.
Không còn cách nào, hắn đành nuốt cái tôi kiêu ngạo thường ngày, cung
kính thỉnh giáo người áo đen bên cạnh. Đó là người mà Tần lão gia tử cử đi
giúp hắn, đã từng nói trên đường đi rằng bây giờ chắc chắn Trần Viên không
còn một bóng người.
Lúc đó, vị tướng quân Tần gia vẫn còn nghi ngờ, nhưng giờ đây không thể
không tin, trong lòng thở dài, dù sao đó cũng là nguyên lão Giám Sát viện, am
hiểu sự lợi hại và mưu kế của Trần Bình Bình hơn nhiều.
Ngôn Nhược Hải che mặt, cưỡi ngựa bên cạnh tướng quân Tần gia, nói:
"Nếu Viện trưởng đã đi, tướng quân cũng nên chuẩn bị tâm lý... trong thời gian
ngắn đừng nghĩ tới việc bắt được ông ta."
Vị tướng quân Tần gia giật mình.
Ngôn Nhược Hải liếc nhìn hắn, mỉa mai nói: "Đừng quên, ông ta là Trần
Bình Bình."
Nói xong, hắn giật cương ngựa rời khỏi Trần Viên, không đành lòng nhìn
ngọn lửa cháy bùng phía sau, nghĩ bụng tướng quân này đốt phá Trần Viên,
không biết sau này sẽ bị Viện trưởng xẻo thành thứ gì đây.
Hắn là người của Tần gia, bí mật này trông thì chỉ có Tần gia biết, Thái tử
và Trưởng công chúa không rõ. Nhưng hắn là người Giám Sát viện, bí mật này
thì thực sự chỉ có Giám Sát viện biết, Tần gia hoàn toàn không hay.
o O o
Kinh đô dần trở thành nơi nguy hiểm, các quận gửi tấu chương vào nhưng
không có chỉ dụ gì từ kinh đô. May là thời đại này trao đổi thông tin khó khăn,
mọi người quen với nhịp độ chậm rãi nên tuy cảm thấy lạ nhưng các châu, quận
ngoại thành cũng không hoảng sợ vì tình hình kinh đô.
Ít nhất trong vài ngày gần đây, toàn bộ Khánh Quốc trừ kinh đô và khu vực
Đông Sơn, còn lại vẫn yên ổn như thường.
Bình minh ở Vị Châu không khác Kinh đô, Trần Bình Bình vốn phải ở kinh
đô xử lý vấn đề hoàng vị hay chữa trị độc tố ở Trần Viên, nhưng giờ đây ông
ngước nhìn qua vệt sáng trên bầu trời gian tứ hợp viện, nhíu mày, cầm đũa lên
ăn cháo loãng và bánh bao.
Thường ngày ở Trần Viên, ông cũng thích hai món này.
Sau khi chỉ thị của Thái hậu truyền đến Trần Viên, lão tổ tông của giới mật
thám Khánh Quốc lập tức chuẩn bị xe ngựa, hành lý rồi... đi mất chứ không
quay lại kinh đô, bỏ trốn cực nhanh.
Phạm Nhàn và Đại hoàng tử đứng trên thành, vẻ mặt sầu não muốn bỏ trốn,
nào ngờ người thân cận nhất lại quyết đoán hơn nhiều so với họ.
Đoàn xe rời Trần Viên, men theo vùng nông thôn phía Nam kinh đô. Đội
quân Tần gia phía sau khăng khăng truy tìm, quyết tiêu diệt bằng được.
Nhưng Trần Bình Bình không hề gấp gáp, đoàn xe cũng không tăng tốc,
thậm chí không che giấu dấu vết, chỉ dụ đội quân vòng theo sau lưng mình.
Đoàn xe rẽ ba vòng phía nam kinh đô, đội quân cũng xoay ba vòng theo. Lý
do không va chạm là nhờ mạng lưới thông tin và khả năng ẩn nấp của Giám Sát
viện, còn đội quân có một hướng dẫn viên xuất sắc giúp đỡ.
Ngôn Nhược Hải dẫn Tần gia truy đuổi Trần Bình Bình, có nghĩ bằng mông
cũng biết, nếu Trần Bình Bình không muốn thì bọn họ không bao giờ bắt kịp.
Đoàn xe trốn chạy như đi dạo cuối cùng cũng dừng lại ở một trang viên
ngoại ô Vị Châu, vì Trần Bình Bình đánh giá đã sắp tới thời điểm.
Trần Bình Bình đang ăn cháo, răng vẫn khỏe, không cần tựa tường. Nhưng
đám người lâu năm trong Giám Sát viện ngồi cạnh, nhìn vẻ mặt Viện trưởng,
cảm thấy ông hơi vô liêm sỉ.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.