๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Giám Sát viện... thực sự rất đáng sợ."
Kẻ chủ mưu phản loạn trong lòng nghĩ vậy, nhưng không quá thất vọng.
Nếu hôm nay người tới là thích khách số một thiên hạ, dùng danh tiếng giết
người lừng lẫy và bản lĩnh này để cứu Ngôn Băng Vân, thế thì mình không cách
nào ngăn cản.
Có điều, chắc sẽ không ảnh hưởng gì.
Lý Vân Duệ cứ thế suy nghĩ, mắt híp lại nhìn các binh sĩ Thành Môn ti. Lúc
này trời đã dần sáng, vầng thái dương phía chân trời bắt đầu phát ra vô số tia
nắng nhỏ bé, dần dần tỏa hào quang, từ từ xua tan bóng đêm nồng nặc của kinh
đô.
Ngọn đuốc không còn rực rỡ như trước, ánh nắng ban mai mờ ảo phủ lên
mỗi người, in bóng dáng xuống nền đất.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Giám Sát viện chắc chắn là nơi đáng sợ, trong Bát Đại Xử ẩn chứa không
biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt tự nguyện che khuất dung nhan, từ bỏ vẻ hào
quang ngày trước, cống hiến cho sự nghiệp đặc vụ vĩ đại của Khánh Quốc. Khi
lực lượng này quy tụ, sức mạnh được phát huy thật quá kinh khủng, khiến ngay
cả Hoàng đế bệ hạ hùng mạnh nhất Khánh Quốc cũng phải âm thầm cảnh giác.
Mặc dù trên danh nghĩa Giám Sát viện là cơ quan đặc vụ trực thuộc Hoàng
đế Khánh Quốc, nhưng ai cũng biết, Giám Sát viện có thể thu hút nhiều nhân
tài, tồn tại hùng mạnh ở Khánh Quốc hơn ba mươi năm, tất cả là nhờ vị lão thọt
ngồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/877525/chuong-1313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.