๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khổ Hà đại sư nhìn hắn ta bằng ánh mắt dịu dàng, ôn tồn nói: "Ngươi đã
xuống núi được mười hai năm, tương lai của Đại Tề ta cần ngươi phải tận tâm
tận lực."
Chính sứ Khu Mật viện nhẹ nhàng cúi đầu một lần nữa rồi cắn răng đứng
dậy rời khỏi, khi bước ra cửa mắt đã hơi đỏ, không ngờ ra bên ngoài đụng mặt
Hoàng đế với sắc mặt tái nhợt, không khỏi thở dài một tiếng.
Hoàng đế Bắc Tề đã chờ ngoài cửa từ lâu, thấy đôi mắt ửng đỏ của thần tử,
tim đập thình thịch, cảm giác như chìm xuống vực sâu, bèn vội vã bước vào
phòng.
Lang Đào bên cạnh kéo tay áo hắn, Hoàng đế bệ hạ quay lại lạnh lùng trừng
mắt với Lang Đào một cái, khiến hắn không tự chủ được phát run - dù bệ hạ
theo hắn học võ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có thiên phú gì về mặt võ
đạo, chỉ có oai phong đế vương ngày càng mãnh liệt.
o O o
"Các ngươi vào đây." Giọng nói của Khổ Hà đại sư vang lên, thanh thoát và
nhẹ nhàng. Hoàng đế Bắc Tề chỉnh sửa trang phục, vẻ mặt nghiêm nghị, quay
người dắt tay Thái hậu bước vào trong. Lúc này trừ Khổ Hà đại sư ngồi bất
động như cây khô trên đỉnh núi còn có vài đệ tử thân cận cùng Hoàng đế và
Thái hậu.
Quả thực như gốc cây khô, tuy đại sư được chiếc áo choàng lớn mềm mại
phủ kín, nhưng ai nhìn vào cũng cảm thấy chạnh lòng, như thể qua lớp vải
mỏng kia có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/877560/chuong-1443.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.