๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Có điều, hôm nay, Phạm Nhàn đứng bên ngoài bức màn của Hàm Quang
điện, cảm nhận rõ ràng một cảnh giới mà y chưa từng đạt tới, thậm chí chưa
từng chứng kiến. Cảnh giới ấy lan tỏa từ phía sau bức màn , tập kích trực tiếp
vào trái tim y.
Nếu chân khí bá đạo giống như một lưỡi búa phá núi, thế thì khí tức trong
bức màn ấy giống như lưỡi đao sấm sét mà thần thánh cầm trên tay, với khí tức
thuần khiết và tinh xảo hơn hẳn, trung dung và hài hòa, đường đường chính
chính. Nó xuất hiện đột ngột giữa thiên địa, khiến người ta có cảm giác cảm
giác sùng bái sâu sắc.
Phạm Nhàn biết chắc chắn mình không nhầm, bởi khí tức này cùng với chân
khí bá đạo trong cơ y, tuyệt đối là cùng xuất xứ. Chỉ có điều cảnh giới của nó
cao hơn mình mấy bậc - khi một trạng thái mà y đã tìm kiếm hơn mười năm, đã
suy nghĩ mãi mà không lý giải được, bỗng nhiên hiện ra trước mắt, toàn thân
Phạm Nhàn tê cứng, chìm đắm trong nỗi kích động khó tả.
Ngoài nỗi kích động ấy, y còn cảm thấy chút sợ hãi.
o O o
Hoàng đế vén màn bước ra, nhìn quanh mọi người một lượt, nhẹ giọng nói:
"Thái hậu mệt rồi, các ngươi ra ngoài chầu đi."
Mọi người không rõ Hoàng thượng muốn truyền đạt gì, vội cúi đầu nhận
chỉ, chỉ có Phạm Nhàn vẫn đứng đó mơ màng, cúi đầu nhìn bộ long bào của
Hoàng thượng mà thẫn thờ.
Khóe môi Hoàng đế hơi nhếch lên, mỉm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/877598/chuong-1418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.