๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Giống như chính y, rời xa thế giới đầy mùi thuốc ấy, sẽ không bao giờ quay
trở lại, dù không hề than thở, nhưng vẫn nhớ mãi không quên.
"Cho dù... Ngụy Vô Thành nhớ nhà, muốn nói chuyện với thương nhân
Trung Nguyên, nhưng mọi người trong Vương trướng không sợ hắn nói lỡ lời
sao?"
"Hắn dùng thân phận thương nhân, chúng ta không thể xâm nhập Vương
trướng xem quá trình bàn bạc của quý tộc Tây Hồ, ai có thể chứng minh được
gì."
Rõ ràng Mộc Phong Nhi vẫn rất lo ngại việc Ngụy Vô Thành và đại nhân
gặp nhau tình cờ, cau mày nói: "Có điều vẫn thấy rất kỳ lạ, nếu chỉ muốn nói
chuyện phiếm, tại sao hắn không đi tìm thương nhân Hùng gia, hay tìm ta... mà
lại tìm đến đại nhân?"
Phạm Nhàn im lặng một lúc, một nụ cười đáng yêu nở trên môi, mở miệng:
"Ta gặp Ngụy Vô Thành, vốn không phải tình cờ... Khi hắn đi ra khỏi Vương
trướng, ta đã đứng trên đồng cỏ quan sát từng cử chỉ của hắn."
Mộc Phong Nhi cũng chứng kiến rõ cảnh tượng đó, hắn đứng trước lều vải
cạnh biển Nguyệt Nha, thấy đại nhân đứng trên đồng cỏ ngắm nhìn hồ nước
thảo nguyên.
"Ta trông khá đẹp trai, cho dù cải trang cũng vẫn đẹp trai..." Phạm Nhàn
cười nói: "Hơn nữa tạo cảm giác thân thiện, khiến người khác muốn tiếp cận.
Khi ta đứng trên cỏ, các cô gái Hồ bên bờ hồ nhìn ta say đắm đấy, ngươi không
thấy sao?"
Sắc mặt Mộc Phong Nhi thay đổi, lời tự khen như vậy thật khó trả lời.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/910464/chuong-1483.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.