๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ánh mắt y rơi vào thanh đao trên tay, thanh đao trông bình thường nhưng
chất liệu rất tốt, tuyệt đối không phải người Hồ có thể rèn được. Nhưng vấn đề
là thanh đao này chính là vũ khí của người Hồ bị tịch thu ở Thanh Châu năm
tháng trước.
Các quan viên Thanh Châu cảnh giác gửi thanh đao này về kinh đô, dâng
lên trước mặt Phạm Nhàn. Thanh đao không có dấu hiệu gì để truy nguyên
nguồn gốc, nhưng Phạm Nhàn liếc mắt đã nhận ra, bởi loại đao này được làm từ
một xưởng bí mật nào đó ven biển Bắc.
Trong mắt Phạm Nhàn tràn ngập ngọn lửa căm phẫn không thể kiềm chế,
chân khí trong cơ thể bộc phát, thanh đao bị bẻ gãy làm đôi.
o O o
Đoàn xe tiếp tục lên đường bình an, chỉ thoáng thấy dấu vết máu me do
người Hồ để lại sau những cuộc tập kích tàn bạo. Mỗi lần như vậy, Phạm Nhàn
xuống ngựa kiểm tra, rồi cử thuộc hạ Nhị Xử thu thập tin tức.
Cứ đi đi dừng dừng như thế, chỉ mất sáu ngày đã đến thành phố xa xôi nhất
và tồn tại ngắn ngủi nhất của triều đình Đại Khánh – Thanh Châu.
Thanh Châu không giống như Phạm Nhàn tưởng tượng. Trước khi đến đây,
y đã xem xét kỹ lưỡng tình báo trong viện, thậm chí còn hỏi thăm tình hình biên
thùy phía tây ở chỗ Đại hoàng tử. Y nghĩ Thanh Châu chỉ là một thành trì biên
giới hoang vắng, giống như một doanh trại quân đội nghiêm ngặt. Nhưng không
ngờ khi vào thành, những ngoài binh lính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/910472/chuong-1475.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.