๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Ngươi ngu ngốc à!" Lý Hoằng Thành mắng chửi: "Sao lại nghĩ ra ý tưởng
ngây thơ như vậy? Ngươi tưởng mình là thần tiên à, không tốn một binh một tốt
cũng giải quyết được người Hồ? Không tốn một binh một tốt cũng giải quyết
được Đông Di thành, thậm chí cả Bắc Tề nữa sao!?"
Lý Hoằng Thành giận run cả người, ngón tay run rẩy chỉ vào mặt Phạm
Nhàn: "Ta cứ tưởng ngươi đi Thanh Châu với ý định vĩ đại nào đó, ai ngờ lại là
ý nghĩ ấu trĩ điên rồ như thế!"
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ngươi thực sự bị mấy đồ đệ trong Thái Học
nịnh bợ đến quên mất bản thân là ai sao? Ngươi thực sự muốn làm thánh nhân
à?"
Lý Hoằng Thành bỗng nắm chặt áo Phạm Nhàn, nghiến răng nói: "Ngươi
điên rồi à? Người đời sẽ không vì suy nghĩ của ngươi mà nghe lời đâu!"
Hai người đối mặt rất gần, Lý Hoằng Thành nhìn vẻ u uất trong mắt Phạm
Nhàn, hạ giọng quát: "Chứng minh cho Hoàng đế bệ hạ xem? Rốt cuộc ngươi
đang nghĩ cái quái gì vậy?"
Phạm Nhàn cúi đầu, nói nhỏ: "Ta đang nghĩ gì ư? Nếu ta nói hy vọng thiên
hạ thái bình, không có chiến tranh... Liệu ngươi có thấy ý nghĩ ấy quá viển vông
không?"
Lý Hoằng Thành buông tay ra, Phạm Nhàn ngồi trở lại ghế.
Hắn nhìn Phạm Nhàn lắc đầu mãi, sững sờ không nói nên lời. Là con em
của Khánh Quốc mà lại căm ghét chiến tranh đến thế! May là hắn biết Phạm
Nhàn đã trải qua bao nguy hiểm sinh tử, không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/910474/chuong-1473.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.