Chỉ có buôn lậu những thứ như vũ khí, muối, lương thực... mới có phần khó
khăn. Nhưng Phạm Nhàn có ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ, đương nhiên không bận
tâm tới vấn đề này.
Nghe câu nói cuối cùng của Phạm Nhàn, Hồ Ca cau mày: "Đại nhân, giữa
chúng ta có lòng tin nên ta mới nói với ngươi con đường này. Hy vọng ngươi
đừng làm ta thất vọng... Nếu thật sự làm ta thất vọng, tin rằng không cần Vương
trướng điều binh, ta có thể tiêu diệt ngươi ngay trên thảo nguyên."
Phạm Nhàn biết hắn lo sợ điều gì, lắc đầu nói: "Yên tâm, phong cảnh bên
ngươi tuy đẹp nhưng ta không quen uống rượu sữa ngựa, không có ý định dẫn
quân đến đó đâu."
Khi đã nhận được lời hứa, Hồ Ca thoáng yên tâm, cầm chén rượu lên, chạm
ly với Phạm Nhàn rồi uống cạn. Rượu chảy xuống làm ướt râu và vạt áo hắn.
Phạm Nhàn mỉm cười, vừa định cầm chén rượu lên để kết thúc giao dịch lần
này thì bỗng nghe thấy một tiếng huýt sáo rất nhẹ văng vẳng từ bên ngoài cửa
tiệm. Lông mày y nhíu lại, đặt chén rượu trở lại bàn.
Tiếng huýt sáo nhẹ nhàng ấy giống như tiếng người chăn dắt lạc đà, không
hề thu hút sự chú ý của đám người Hồ Ca. Thấy Phạm Nhàn đặt chén rượu
xuống, Hồ Ca hơi giật mình, nghĩ rằng đối phương còn điều kiện gì khác, thầm
nghĩ người Khánh Quốc kia thật xảo quyệt, thích đòi hỏi cao.
Nào ngờ Phạm Nhàn nhìn hắn hỏi: "Những người ngươi mang theo có vấn
đề gì không?"
Sắc mặt Hồ Ca trở nên nghiêm túc, hiểu ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/910484/chuong-1463.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.