Lời nói Phạm Nhàn nói nghe có vẻ hơi giả dối. Trên thảo nguyên, Vương
trướng san sát, quý tộc vô số, hơn nữa bọn chúng đều tham lam vô độ. Muốn
làm thỏa mãn cái bụng của chúng, trừ phi triều đình Khánh Quốc dốc sức ủng
hộ, chứ một quan viên trẻ tuổi nhỏ bé của Giám Sát viện thì khó mà làm nổi.
"Ta có thể cung cấp cho ngươi những thanh đao tốt từ Nội Khố." Phạm
Nhàn không đáp lời hắn, lạnh lùng nói: "Có điều số lượng có hạn. Dù sao trong
tương lai ta không muốn những thanh đao ta tặng ngươi, chém vào cổ con dân
Đại Khánh ta."
Phạm Nhàn không trả lời nghi vấn của Hồ Ca, khiến Hồ Ca càng thêm bất
an. Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của Phạm Nhàn, hạ giọng lạnh
lùng hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Phạm Nhàn nhìn hắn một cái, nói: "Ta là Phạm Nhàn."
o O o
Cạch một tiếng giòn dã, lưng Hồ Ca đập mạnh vào tường, rút ra thanh đao
cong bên hông, chĩa thẳng về phía Phạm Nhàn. Bụi đất trên tường rơi xuống,
dính đầy lên thức ăn và rượu trên bàn.
Hồ Ca cảnh giác, ánh mắt kinh hoàng nhìn Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn cúi đầu, gõ nhịp trên mặt bàn, không ngờ danh tính thật của
mình lại khiến đối phương hoảng sợ đến thế, cho dù đây là cao thủ số một dưới
trướng Tả Hiền vương.
Nhưng Phạm Nhàn không biết, danh tiếng của Đề ti Giám Sát viện Phạm
Nhàn đã vang xa khắp những nơi người Hồ sinh sống từ lâu. Trong mắt con dân
Khánh Quốc, Tiểu Phạm đại nhân oai phong lẫm liệt; còn trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/910486/chuong-1461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.