๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Áo khoác lông chồn rất ấm áp, nhìn bóng dáng khuất dần trong tuyết gió,
trong lòng Phạm Nhàn cũng Rất ấm áp. Kiếp này của y đầy kinh tâm động
phách, mưu mô đấu đá, tuy sôi động nhưng cũng khiến tâm trí mệt mỏi. Được
giao du với nhân vật đơn giản, thuần khiết đúng là hưởng thụ quý giá và hiếm
có.
Rời mắt khỏi màn tuyết phía xa, Phạm Nhàn chợt cảm thấy trong lòng rung
động, như có linh cảm mùa xuân năm tới lần mở cửa cuối cùng của Kiếm Lư,
có lẽ bản thân sẽ có được những trải nghiệm chưa từng có.
Y bước đến chiếc xe ngựa đen, nhấc đầu gối lên, cúi đầu cẩn thận lau sạch
bùn tuyết dính đáy giày trên bậc thềm xe. Vừa lau tuyết, vừa trầm ngâm suy
nghĩ. Một lúc sau mới vén tấm rèm xe dày cộm, cúi người lách vào trong. Một
làn gió ấm phả vào mặt, bên trong chiếc xe rộng rãi của Giám Sát viện, chiếc lò
sưởi nhỏ đặc chế đang phát ra hơi ấm như mùa xuân, hoàn toàn khác hẳn cái
lạnh giá bên ngoài.
Phạm Nhàn lau sạch bông tuyết trên cổ áo, nói: "Người đã đi xa, chúng ta có
thể quay về được rồi."
Diệp Linh Nhi tiếp nhận chiếc khăn từ tay Phạm Nhàn, cúi đầu xuống, hàng
mi dài thướt tha che khuất đôi mắt sáng rực và cảm xúc phức tạp bên trong. Cô
nhẹ giọng nói: "Ta đến không phải đến để tiễn biệt hắn."
"Không phải đến tiễn Thập Tam ca, chẳng lẽ là đến ngắm tuyết cùng ta?"
Phạm Nhàn không vui nói: "Ta thực sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/910531/chuong-1558.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.